Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3560: [3560 ] học hội tiếp nhận không hoàn mỹ (length: 3804)

Ngày thứ hai cuối tuần, người nhà họ Tào tổ chức liên hoan tại gia đình.
Cả bàn ăn, mọi người đều có thể cảm giác được sự khác thường của các thành viên trong gia đình.
Đầu tiên là Tào Đống cùng con dâu, chăm chú nhìn cậu nhóc Tào Trí Nhạc là con trai của mình.
Tào Trí Nhạc hiểu ý nghĩa trong ánh mắt của ba mẹ, tuyệt đối không dám nói lung tung những lời ba mẹ không cho.
Diệp Tố Cẩn dường như nghe được chút gì đó, bèn hỏi cháu trai: "Hôm qua ba mẹ con đưa con đi ăn ở đâu?"
Tào Trí Nhạc nói: "Là tam thúc đưa con đi ăn cơm."
Tên nhóc này, không dám đắc tội ba mẹ đành phải lôi tam thúc ra.
Thật ra, cậu nhóc Tào Trí Nhạc cẩn thận thật khổ sở.
Đợi đến khi nói xong, trong lòng hắn chỉ sợ hãi, sợ tam thúc đối diện sẽ ném cho ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Một lát sau, không chỉ có cậu nhóc, những người khác trên bàn cũng phát hiện, lão tam đang ăn cơm kia không biết suy nghĩ vẩn vơ chuyện gì, hoàn toàn không biết đã bị tên nhóc con kéo xuống nước, cứ ngồi đó thỉnh thoảng cười một mình.
"Hắn bị sao vậy?" Tào nãi nãi nghi ngờ mình bị hoa mắt, liền giơ tay xoa xoa mắt, lo lắng hỏi những người khác.
Lão tam như vậy, sao có hơi giống bị điên lên rồi.
Những người khác mắt cũng trợn tròn xoe như Tào nãi nãi.
Cuối cùng Tào Dũng phục hồi tinh thần lại, không nói nhảm với ai, ăn cơm xong liền đứng dậy bỏ đi.
"Phỏng đoán đi." Lãnh Như Trân suy đoán.
"Ừ." Tào Đống cùng con dâu cũng có ý nghĩ tương tự.
Chắc chắn hôm qua sau khi bọn họ rời đi, lão tam này đã phát sinh chuyện gì đó với ai hoặc nói gì đó với ai. Muốn hỏi rõ cụ thể thì phải...
Cậu con trai càn quấy của họ, Tào Trí Nhạc, đã nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho chị gái xinh đẹp để hỏi han.
Tạ Uyển Oánh vừa mới chạy bộ xong ở thao trường thì nhận được điện thoại của cậu nhóc.
"Chị xinh đẹp ơi, tam thúc em đã nói gì với chị vậy?"
Cậu nhóc còn nhỏ đã ranh mãnh.
Tạ Uyển Oánh cũng có vài lời muốn nói với cậu nhóc: "Có phải hôm qua con còn muốn hỏi chị cái gì không?"
Rất nhanh, sự chú ý của cậu nhóc lập tức bị cô chuyển dời, cái đầu nhỏ của cậu bị cô dắt mũi.
"Chị xinh đẹp ơi, chị biết hôm qua em muốn hỏi chị cái gì sao?" Tào Trí Nhạc hứng thú bừng bừng, cảm giác chị gái xinh đẹp đang sờ gáy mình.
"Chị có vài câu muốn nói với con, mỗi người đều có những điểm không hoàn hảo, người ta phải học cách cùng sống với sự không hoàn hảo."
Cậu nhóc hôm qua cứ hỏi cô chuyện của mẹ mình, nói thẳng ra là do sợ, sợ mẹ có chuyện gì.
Có một số bệnh là như vậy, không chữa khỏi được. Dù không chữa khỏi nhưng cũng không phải là bệnh tuyệt vọng.
Cơ thể con người có quá nhiều khiếm khuyết. Bác sĩ là người hiểu rõ nhất điều này, trên đời không có cơ thể người nào là hoàn mỹ.
Ví dụ như cậu nhóc Tào Trí Nhạc là một tiểu soái ca, nhưng nếu chọn lựa kỹ, tuyệt đối vẫn có thể tìm ra một vài khiếm khuyết nhỏ về tướng mạo.
Tào Trí Nhạc cẩn thận lắng nghe những lời chị nói, dùng ngón tay ngoáy ngoáy cái mũi nhỏ, dường như đã hiểu rõ, nói: "Chút nữa em sẽ bị nãi nãi mắng vì ngoáy mũi."
Cậu nhóc này không hề sợ bị người lớn phê bình hay mắng.
Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh, vừa nói là đã hiểu ngay.
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng gào của nãi nãi: "Tào Trí Nhạc."
Tạ Uyển Oánh cảm thấy giọng của Tào Trí Nhạc nãi nãi đối diện nghe có chút quen tai.
"Chị ơi, khi nào chị đến nhà em chơi?" Tào Trí Nhạc lại mời chị gái.
Không cần phải hỏi, chuyện tình cảm chắc chắn phải chờ sau khi tốt nghiệp mới tính.
Cô nhớ lại xem, tối qua cô đã nói gì với sư huynh.
Tào Trí Nhạc nói với chị gái: "Tam thúc em sáng nay hình như bị bệnh, cứ ngồi đó cười hoài."
Tạ Uyển Oánh: . . .
Tối hôm qua sư huynh đã nói gì với cô vậy nhỉ. Cô cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận