Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 689: Đứng về phía cô



Chương 689: Đứng về phía cô




Chương 689: Đứng về phía cô
"Em vừa nói cho cậu ta làm phẫu thuật?" Đào Trí Kiệt tiếng nói trầm thấp hỏi cô.
Hà Quang Hữu ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt anh, nội tâm cả kinh.
Bọn họ nhìn ra được thái độ thận trọng của Đào Trí Kiệt, không giống cùng sinh viên nói chuyện, mà giống như cùng đồng nghiệp kỹ thuật đối thoại.
Tống Học Lâm ngẩng mắt lên, im ắng đi lòng vòng.
Nghe đàn anh hỏi, Tạ Uyển Doanh gật đật đầu: "Em cho rằng nếu cần thiết thì tốt nhất làm phẫu thuật dò xét kiểm tra một chút, mới có thể chữa trị tận gốc nguyên nhân bệnh."
"Em nói làm phẫu thuật gì?"
"Nội soi đường mật để tán sỏi. Em cho rằng vấn đề của cậu ấy vẫn là kết sỏi. Về phần trong cơ thể cậu ấy đến tột cùng sỏi mật hình thành như thế nào, phải chăng nó có liên quan đến sự chuyển hóa lipid bất thường không, bác sĩ Tống nghi ngờ phương hướng có phải đúng hay không, những thứ này có thể thông qua phẫu thuật để quan sát, hoàn thành lấy sỏi. Những vấn đề này không giải quyết, rất có thể sưng tấy tạo mủ sẽ không biến mất, bệnh vàng da trị không được. Trực giác của bác sĩ Tống có đạo lý riêng." Tạ Uyển Doanh nói.
Ánh mắt Đào Trí Kiệt nghiêm túc, suy nghĩ về những gì cô nói. Nghĩ xem cô biết được tin tức gì liên quan tới Tống Học Lâm sẽ nói ra câu sau cùng kia. Tống Học Lâm có một biệt danh khác đó là chuyên gia phân tích dữ liệu, rất nhanh có thể đem tất cả số liệu lâm sàng của bệnh nhân tiến hành phân tích, vì thế nhất định có trực giác dự báo, so với một bác sĩ già còn chuẩn hơn.
Các bác sĩ khác nghe lời này của cô, phản bác lần nữa: "Vấn đề là bây giờ cậu ta không thích hợp phẫu thuật, có cần thiết phải nội soi không?"
"Đó là để thăm dò." Tạ Uyển Doanh đính chính lại câu nói của các tiền bối: "Có một loại phẫu thuật gọi là thăm dò, nhằm tìm ra nguyên nhân bệnh. Đương nhiên, còn tùy thuộc vào bệnh nhân có nguy cấp đến bước này hay không, phẫu thuật có tổn thương không thể phủ nhận. Nhưng mà chính cậu ấy muốn kiểm tra rõ ràng, hơn nữa triệu chứng của cậu ấy không có chuyển biến tốt, phương pháp kiểm tra khác không có cách nào giúp cậu ấy kiểm tra rõ, đối với chuyện này chúng ta không phải giúp cậu ấy tiến hành phẫu thuật dò xét sao?"
"Có một sai lầm trong lời nói của em, triệu chứng của cậu ta không có chuyển biến tốt là do thời gian quan sát còn thiếu, không có nghĩa là tương lai cậu ta không có chuyển biến tốt."
Giống như tình huống của ông ngoại cô vậy, bác sĩ hầu như không phẫu thuật nếu không có dấu hiệu rõ ràng. Triệu Điềm Vĩ so với ông ngoại cô triệu chứng bệnh tật rõ rệt rất nhiều đều bị bác sĩ gạt bỏ đi. Huống chi ông ngoại cô. Đến lúc đó chẳng lẽ cô nói mình sống lại, biết ông ngoại cô có một ngày đột ngột mà chết cho nên trước hết đi kiểm tra? Đoán chừng đến lúc đó các tiền bối đều cho rằng cô tẩu hỏa nhập ma điên rồi.
"Trọng tâm tranh cãi bây giờ là phù hợp phẫu thuật hay không?"
Có người đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện, tất cả mọi người quay đầu xem là ai.
Tiếp theo, Hà Quang Hữu nhẹ nhàng đẩy cánh tay Tống Học Lâm: vừa rồi là cậu nói chuyện à?
Đương nhiên là tôi đang nói chuyện. Tống Học Lâm nhìn tiền bối không cần ánh mắt nghi ngờ.
"Cậu muốn nói cái gì?" Hà Quang Hữu hỏi hắn.
Chẳng lẽ Tống tài tử bây giờ đang chuẩn bị đứng về phía Tạ Uyển Doanh.
"Tôi cho rằng không phải vấn đề phù hợp phẫu thuật, mà là thời gian của các người khác thời gian của cô ấy." Tống Học Lâm nói.
"Khác biệt về thời gian?" Đám người Hà Quang Hữu nghĩ về những lời cậu nói, suýt chút nữa làm cho hồ đồ. Chẳng lẽ lời nói của một thiên tài thực sự người thường không thể lý giải.
"Quan sát mà các người nói đến là bắt bệnh nhân chờ trong bao lâu? Cho cậu ta dùng thuốc kháng sinh trong bao lâu? Cho phép cậu ta một mực mang bệnh vàng da đến khi xuất viện sao?" Trong con ngươi Tống Học Lâm giống như xẹt qua một tia giảo hoạt.
Các tiền bối nhận ra: "Không phải!!"





Bạn cần đăng nhập để bình luận