Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3904: [3904 ] nhận thân (length: 3960)

Máy bay đã đến phi trường.
Người ra đón là Trương đại lão cùng Nhậm sư huynh, bạn cũ ở nước ngoài của họ là Phú Lan Khắc Tây, một ông chú tóc đỏ, nghe nói là một bác sĩ gây mê nổi tiếng. Mấy người trẻ tuổi đứng ở phía sau, nhìn lãnh đạo và bạn bè nước ngoài gặp mặt ôm nhau.
Bất chợt, Tạ Uyển Oánh bị Phan bác sĩ kéo nhẹ vạt áo.
"Oánh Oánh, có người cầm bảng tìm ngươi kìa?"
Việc người đến đón giơ bảng là chuyện thường thấy, ở phi trường đông người khó phát hiện mục tiêu, nhất là khi đón người lạ.
Người giơ bảng đứng trong đám đông, mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc đỏ đen xen kẽ cùng giày bóng đá, trên khuôn mặt dài có vài nốt tàn nhang, tóc hơi vàng, dáng người không cao không thấp, là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi.
Trên bảng hiệu viết bằng tiếng Anh: Chào mừng bác sĩ Tạ Uyển Oánh.
Trương đại lão nghe thấy tiếng của họ, quay lại hỏi: "Cậu ta là ai?"
Tạ Uyển Oánh lắc đầu tỏ vẻ mình không hề biết đối phương.
Chàng trai cầm bảng chú ý đến động tĩnh của họ, tiến về phía họ, nói bằng giọng tiếng Trung khá lơ lớ: "Tôi tìm bác sĩ Tạ Uyển Oánh."
"Cậu tìm nàng có chuyện gì? Cậu là ai?" Thuộc hạ của mình nói không nhận ra người này, Trương đại lão là cấp trên có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho đoàn đội, đương nhiên phải hỏi rõ mục đích của đối phương.
"Bà nội của tôi là em gái ông của nàng."
Soạt, cả đám người quay đầu nhìn về phía Tạ bác sĩ.
Trương đại lão trợn tròn mắt: Không ngờ cô có người thân ở nước ngoài đấy, Tạ bác sĩ.
Tạ Uyển Oánh cũng giật mình không ít.
Hồi bé cô có nghe kể ông nội có một người em gái đi nước ngoài đóng phim, làm minh tinh, nhưng chẳng bao lâu thì không còn xuất hiện trước mặt người thân nữa, như thể bốc hơi khỏi nhân gian. Trước khi trọng sinh, đời đó cô cũng chưa từng nghe nói lão cô cô này hay con cháu của bà quay về quê hương.
Nếu người này là cháu trai của cô nãi nãi, vậy tính ra là biểu đệ hay biểu ca của cô?
Chàng trai trả lời: "Chúng tôi xem tin tức trên báo thấy thông tin về cô ấy, sau khi tìm hiểu thì biết năm sinh tháng sinh của cô ấy lớn hơn tôi một tháng. "
Theo đó tính toán, người này là biểu đệ của cô.
"Các cậu trước đây không liên lạc với cô ấy sao?" Trương đại lão lại hỏi một câu, chỉ nghe lời này của đối phương thì thấy thật khó hiểu, sao người thân với nhau lại lâu đến vậy không gặp mặt.
"Bà nội tôi mất cũng được vài năm rồi. Trước khi bà qua đời, chúng tôi chỉ nghe bà kể về quê hương bà có những ai, bà chưa từng dẫn chúng tôi về quê. Nếu không phải tin tức báo cáo chuyện của Tạ bác sĩ, chúng tôi cũng không thể liên tưởng đến."
Người hiểu chuyện nghe đến đây liền hiểu ra. Trương đại lão độc mồm độc miệng vạch trần đối phương: "Bịa chuyện cũng không biết bịa. Hỏi người lạ lại có thể hỏi được cả năm sinh tháng sinh của người ta sao? Các cậu đi đâu hỏi ai vậy? Hỏi người quê của cô ấy à? Các cậu sớm đã liên lạc với người bên quê cô ấy rồi chứ gì."
Cô Tạ Uyển Oánh có phải là nhân vật nổi tiếng thế giới đạt giải thưởng lớn đến mức không thể không đăng báo tiết lộ thông tin riêng tư như năm sinh tháng sinh đâu, đơn vị nhận phỏng vấn của truyền thông cũng không thể không được sự đồng ý của cô mà tùy tiện làm rò rỉ những chuyện riêng tư này. Vậy nên, Trương đại lão nhất định phải ra mặt phản bác ngay sự vu oan giá họa này, đừng có hắt nước bẩn lên đầu ông ta.
Đối phương không ngờ rằng mình lại gặp phải một đám đại lão y học với chỉ số IQ rất cao, chưa nói được mấy câu đã để lộ sơ hở ngay trước mặt đại lão, bị vặn vẹo cho không nói nên lời.
Mặt chàng trai đỏ bừng tới tận đầu ngón chân, đúng là xác nhận thêm cho suy đoán của Trương đại lão.
Thực tế là như vậy, Tạ lão cô cô không có chỗ dựa không có vốn liếng không có kỹ thuật chỉ dựa vào gương mặt mà thôi, ở nước ngoài lăn lộn khẳng định phải chịu đủ bất công...
Bạn cần đăng nhập để bình luận