Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2212: [2212 ] không có thất vọng (length: 3971)

"Ngươi nên trực tiếp gọi điện thoại cho ta. Ta ở nước ngoài có lệch múi giờ đang ngủ, bọn họ biết rồi không dám nói cho ta, cho đến tận bây giờ." Tề Vân Phong giải thích vì sao bây giờ mới gọi điện thoại cho nàng.
Người ta là lãnh đạo tập đoàn lớn rất bận rộn, chạy khắp nơi, trong nước chạy ngoài nước. Ngô Lệ Tuyền nghe đến đây càng cảm thấy ngại ngùng.
"Đừng cảm thấy làm phiền ta. Ta đã sớm nói rồi, ngươi có chuyện gì ta nhất định sẽ giúp ngươi." Tề Vân Phong nói.
Ngô Lệ Tuyền không ngốc, rõ ràng người đàn ông đối diện thực chất muốn giúp bạn nối khố của nàng chứ không phải là giúp nàng.
"Vậy, ngươi nói nhu cầu của ngươi cho ta, ta lập tức cho người sắp xếp. Dọn đi có phải không? Cũng đúng, không dọn thì làm sao nuốt trôi cục tức này. Dọn đi không cần phải nhìn sắc mặt người khác." Tề Vân Phong hiểu được tâm trạng của nàng.
"Cảm ơn Tề tổng." Giọng Ngô Lệ Tuyền có chút nghẹn ngào. Khi cầu cứu nửa ngày mà không có kết quả, thật sự trong lòng nàng đã gần như tuyệt vọng. Vấn đề không phải ở tiền, mà là tam quan của nàng gần như sụp đổ: Lẽ nào trên thế giới này không còn người tốt nữa sao?
May mà kết quả cuối cùng không khiến nàng và bạn mình thất vọng.
Ghi lại thông tin về xe và kho hàng mà nàng cần, Tề Vân Phong bảo người nhanh chóng bắt tay vào làm, đột nhiên hỏi nàng: "Nghe nói mẹ của bác sĩ Tạ tới thủ đô?"
"Vâng."
Tiếc thật. Tề Vân Phong nghĩ, nếu không phải thời gian này vì công việc mà bị kẹt ở nước ngoài không về được, thì nhất định muốn tận mắt gặp mặt mẹ của Tạ.
"Mẹ nàng khi nào đi?" Tề Vân Phong suy tính, liệu mình trở về có thể kịp gặp mẹ của Tạ chuyến cuối không.
"Trước Tết âm lịch sẽ về, mẹ nuôi và những người thân của ta muốn về quê ăn Tết." Ngô Lệ Tuyền nói.
Vừa nghe đến đây, điều Tề Vân Phong nghĩ đến là: "Vậy chẳng phải bác sĩ Tạ sẽ phải ở lại thủ đô một mình ăn Tết sao?"
Chắc là vậy. Ngô Lệ Tuyền nhớ mấy năm nay bạn mình đều ở thủ đô ăn Tết, hình như đã thành thói quen, nói: "Oánh Oánh nói, năm nay Tết âm lịch có thể cô ấy sẽ trực ban ở bệnh viện, sẽ không cô đơn."
Nghe những lời này, Tề Vân Phong không khỏi mỉm cười: "Bác sĩ Tạ đúng là người rất biết tìm niềm vui trong khó khăn."
Điểm này xem như là một trong những đặc điểm của bạn nối khố của nàng, Ngô Lệ Tuyền gật đầu.
Gạt chuyện trước mắt qua một bên, giọng Tề Vân Phong đột nhiên thay đổi, nói: "Chúng ta làm ăn, thương nhân cũng phải giảng đạo đức. Người đạo đức hư hỏng không có tư cách kiếm nhiều tiền. Bác sĩ Tạ và cô hao hết tâm lực cứu người này lại thuộc loại vong ân phụ nghĩa, là nhất định phải trả một cái giá rất lớn."
Nghe thấy giọng nói nghiêm khắc này, Ngô Lệ Tuyền toàn thân run lên.
Trong ấn tượng của nàng, vị lão tổng của tập đoàn quốc năng này, dáng vẻ bên ngoài văn chất lịch sự giống như một thư sinh nho nhã, khiến nàng suýt quên mất người ta rốt cuộc là người đang nắm trong tay sinh sát đại quyền của một nhà thương nghiệp đế quốc, là một con cá sấu thống trị không biết bao nhiêu vạn nhân viên và tài sản.
"Chuyện này cô cứ bảo bác sĩ Tạ yên tâm, việc tiếp theo cứ giao cho tôi xử lý." Nói xong câu này, Tề Vân Phong cúp điện thoại, không cần đối phương trả lời có hay không muốn hay không cần.
Bên tai văng vẳng dư âm tiếng tút tút, Ngô Lệ Tuyền cầm điện thoại di động trong lúc nhất thời kinh ngạc, tựa như người mất hồn.
"Lệ Tuyền." Ân Phụng Xuân bước tới, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vai nàng nói.
Quay đầu nhìn thấy hắn, ánh mắt Ngô Lệ Tuyền dần dần khôi phục tiêu cự, hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Anh tới hỏi tình hình thế nào, tìm xe cũng cần số lượng cụ thể chứ——" Ân Phụng Xuân nói.
"Anh giúp em tìm xe sao? Không cần, em đã tìm được người giúp giải quyết sự việc rồi." Ngô Lệ Tuyền nói với hắn, không muốn bác sĩ như hắn can dự vào vũng bùn của giới thương nhân.
Ân Phụng Xuân hồi tưởng lại những lời đối thoại rời rạc mà vừa nãy anh nghe được, khiến anh có cảm giác hình như vừa nghe được ai ai đó nói chuyện tình địch?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận