Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 897: Kéo mạnh bác sĩ



Chương 897: Kéo mạnh bác sĩ




Chương 897: Kéo mạnh bác sĩ
Tạ Uyển Doanh ở đối diện đứng dậy, hai tròng mắt híp lại, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông lạ mặt bị cô mở tay ra, vẻ mặt đầy khiếp sợ, ánh mắt rơi xuống mặt cô bùng nổ: Không thể tin được, vừa rồi là cô gái này mở tay anh ta ra sao? Đánh tay anh ta như muốn làm gãy xương anh ta vậy.
Làm cho anh ta đau muốn chết, nếu không thì làm sao anh ta có thể rút tay lại được.
“Cô dám đánh tôi!” Người đàn ông hoàn hồn, tức giận, gằn giọng, thô lỗ chỉ vào Tạ Uyển Doanh mắng.
Đâu phải là cô đánh người, bất quá là khi đối phương muốn dùng khí lực quá lớn kéo giáo sư Niếp, cô không thể không dùng bạo chế bạo mà thôi. Tạ Uyển Doanh híp mắt lại.
Người đàn ông đến đây cất giọng đã làm cho bà của Văn Quý nhận ra, nói với cháu trai: "Là bác Đại Huy ở thôn bên cạnh đi.”
Không ngờ, vị khách không mời này có thể là người thân của nhà Văn Quý. Thật kỳ lạ, người thân này đến kéo tay bác sĩ để làm gì? Anh ta không biết là bác sĩ đang cứu người sao?
"Con trai tôi bị bệnh, họ nói là có bác sĩ khoa nhi ở đây." Đại Huy nói, nhìn Niếp Gia Mẫn đang cầm túi truyền dịch: "Anh là bác sĩ khoa nhi đúng không?”
Giọng nói của đối phương tương đối nặng tiếng địa phương, nghe hơi khó hiểu. Niếp Gia Mẫn lắng nghe và hỏi sinh viên chuyện gì đang xảy ra.
Một mặt giải thích cho giáo sư, một mặt Tạ Uyển Doanh giúp giáo sư hỏi người nhà bệnh nhi: "Tình huống của con trai anh như thế nào, anh phải nói rõ ràng. Cậu bé bao nhiêu tuổi? Bị thương ở đâu, có phải là đầu không?”
Trẻ em sợ nhất là bị thương ở đầu, bởi vì thóp của trẻ em vẫn chưa khép lại.
"Con trai tôi hai tuổi, tay chân đầy máu." Đại Huy nói.
Nếu là tay chân toàn là máu thì có thể cử động được không? Không thể cử động cần phải nghĩ đến trường hợp gãy xương hoặc trật khớp.
"Có thể cử động." Gia đình bệnh nhi cho biết.
"Ngoài vết trầy xước tay chân chảy máu, có triệu chứng nào khác không? Cậu bé có thể nói chuyện không? Có khóc không?” Tạ Uyển Doanh tiếp tục hỏi.
"Thằng bé nói đau."
Với tình huống phản ứng này của người nhà bệnh nhân, phỏng chừng đứa nhỏ này có vẻ bị thương nghiêm trọng, kỳ thật tình huống vẫn ổn. Đôi khi một đứa trẻ chảy máu trên tay và chân đã làm cho bố mẹ cảm thấy rất sợ hãi.
Tại hiện trường có hai người bị thương nặng trong vụ tai nạn giao thông, hai bác sĩ không dám rời đi dễ dàng. Tạ Uyển Doanh giải thích với người nhà bệnh nhân mới này: "Nếu anh không yên tâm, có thể đưa đứa bé đến phòng y tế thôn.”
Cô còn chưa nói dứt lời, anh ta đã gào thét với cô: "Cô không đến xem con trai tôi mà bảo tôi ôm tới đây sao? Cô là ai?”
"Tôi là bác sĩ." Đối với điểm này Tạ Uyển Doanh có thể rất khẳng định nói với người nhà này, cô là bác sĩ và cần có thái độ người phụ trách đối mặt với bất kỳ bệnh nhân nào: "Nơi này có bệnh nhân bị trọng thương, chúng tôi không thể rời đi. Con trai anh có thể nói chuyện và cử động, anh có thể bế cậu bé đến cho chúng tôi kiểm tra.”
Hơn nữa, nếu là thật sự khẩn trương lo cho con trai mình thì không phải là sẽ ôm con trai vội vàng chạy tới tìm bác sĩ sao? Đây là phản ứng và biểu hiện phổ biến nhất của gia đình trẻ em nói chung. Người đàn ông trước mắt này vô luận thái độ hay biểu tình nói chuyện đều có chút không giống người bình thường.
Quả nhiên là, gân xanh trên cổ Đại Huy bạo phát, trong con người lộ ra ánh mắt hung ác phảng phất hận không thể bóp cổ Tạ Uyển Doanh, nói ra lời ác độc: "Bác sĩ các người không đi khám cho con trai tôi phải không?”
Nếu bác sĩ bọn họ không đi thì người đàn ông này muốn làm gì?
Văn Quý vội vàng kêu lên: "Bác dừng tay. Bác sĩ đang xem vết thương cho em gái cháu, không thể rời đi được.”
"Em gái mày có quan trọng bằng con trai tao không?" Đại Huy quay sang cậu bé và giơ nắm đấm của mình lên không cho phép cậu bé nói chuyện!
Nghe tình hình không ổn, bà của Văn Quý vội vàng gọi cháu lại nói: "Bố cháu không có ở đây, cháu đừng đánh nhau với anh ta, cháu đánh không lại, mau đi gọi gọi cán bộ thôn tới. Anh ta là kẻ lỗ mãng liều mạng!”





Bạn cần đăng nhập để bình luận