Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 459 - Khám bệnh cho trẻ em



Chương 459 - Khám bệnh cho trẻ em




Trong cổ họng của Nhã Trí nuốt một ngụm nước bọt lớn, gật cái đầu nhỏ với chị gái bác sĩ.
Trên hành lang phòng phẫu thuật có thể nghe thấy một chút mùi thơm của sô cô la.
Có người do đang dỗ trẻ em nên bóc kẹo sô cô la.
“Cháu không cần, cháu muốn ra ngoài, ra ngoài gặp bố mẹ cháu!” Đó là cậu bé 5,6 tuổi đang ầm ĩ dữ dội, cổ họng nhỏ kêu khóc om sòm, ôm lấy bác sĩ nam của cậu ta tay chân đấm đá loạn xạ.
Bị quyền thuật của cậu bé dọa sợ, các y tá cùng muốn giúp đỡ đành đi ra chỗ khác trước.
“Đi nào, đi xem anh trai như thế nào.” Tạ Uyển Doanh dắt cái tay nhỏ của Nhã Trí đi qua xem tình hình. Với tư cách là bác sĩ, đều có lòng nhân ái của người làm y, nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ đều không đành lòng, lúc này ai cũng muốn giúp đỡ.
Đám người xung quanh cậu bé quay đầu thấy tiểu Nhã Trí thì nói với cậu bé: “Đừng khóc đừng khóc. Cháu nhìn xem em gái nhà người ta, tuổi còn nhỏ hơn cháu nhưng đâu có khóc.”
Thực ra Nhã Trí là chị gái, chỉ là dinh dưỡng tạm thời bị rối loạn nên nhìn có vẻ nhỏ hơn cậu bé kia một chút. Đi đến phía trước, đôi mắt nhỏ của Nhã Trì nhìn sô cô la trong tay của chú bác sĩ mà chảy nước miếng.
Những người khác đều thấy rõ ánh mắt muốn ăn của đứa trẻ này. Vấn đề là đứa trẻ sắp làm phẫu thuật thì không thể ăn gì. Bóc kẹo sô cô la chẳng qua chỉ là để dỗ dành đứa trẻ, không thể cho ăn, nhiều nhất chỉ cho đứa trẻ ngửi một cái, liếm một miếng nhỏ thôi.
“Bác sĩ Uông, tôi thấy anh cứ đem kẹo cất lại trước đã.” Y tá nói với bác sĩ Uông đang dỗ cậu bé.
Bác sĩ Uông là một bác sĩ gây mê, sáng sớm đã dỗ cậu bé dỗ đến kiệt sức rồi, bất đắc dĩ phải lấy kẹo ra để lừa cậu bé. Anh ấy quay đầu nhìn thấy tiểu đậu Nhã Trí này: quái lạ, đứa trẻ này sao lại không khóc không quấy chứ?
“Cô bé ấy hình như không sợ.” Y tá cũng phát hiện thấy điểm kỳ lạ của đứa trẻ này.
Tiểu Nhã Trí đương nhiên là không sợ rồi, cái tay nhỏ ôm lấy chị gái Tạ Uyển Doanh dịu dàng. Mấy ngày này luôn có chị bác sĩ ở đây, tiêm thuốc cũng không thấy đau gì.
Nhìn thấy bác sĩ Uông không dỗ được cậu bé, đưa tay lau mồ hôi trên trán thiếu chút muốn quỳ xuống với cậu bé: tiểu tổ tông, đừng khóc đừng quấy nữa được không.
Thấy vậy, Tạ Uyển Doanh lấy ống nghe bệnh từ trong túi quần ra, treo lên cổ của cậu bé, nút tai nghe đặt ở trong lỗ tai nhỏ của cậu bé, đầu nghe đặt chính xác lên vị trí tim cậu bé. Một loạt động tác nhanh chóng của cô khiến cậu bé không kịp trở tay, lúc định thần lại thì đá cái chân nhỏ vào cô, trong lỗ tai nhỏ truyền đến từng hồi âm thanh, mí mắt nhỏ chớp chớp tức thì, trong đôi mắt sững sờ nước mắt ngưng lại quanh hốc mắt.
Gì vậy? Cậu bé đang nghe, rất nhanh đã bị cuốn hút với việc nghe âm thanh nhịp tim của chính mình rồi.
“Nhìn xem, cậu bé không khóc nữa rồi!” Bác sĩ Uông và nhóm y tá phòng phẫu thuật cảm tạ trời đất. Sau đó mọi người tìm hiểu xem sao cậu bé không khóc nữa.
“Bác sĩ Uông, lúc trước không phải anh cũng dùng chiêu này rồi sao?” Có một y tá phòng phẫu thuật đưa ra câu hỏi.
Chiêu đeo ống nghe khám bệnh cho trẻ em này rất nhiều bác sĩ đều biết sử dụng, đa số lúc nào cũng rất có hiệu quả, trừ khi gặp phải một số trường hợp bướng bỉnh. Tạ Uyển Doanh biết dùng chiêu này tương tự này là do cô đã tích lũy được kinh nghiệm khi lấy máu cho trẻ em ở khoa xét nghiệm trước khi trọng sinh. Sáng nay bác sĩ Uông với tư cách là bác sĩ gây mê có kinh nghiệm cũng biết dùng chiêu này. Vì vậy không thể nói bác sĩ Uông không hiểu chiêu này, người ta rõ ràng là bác sĩ lớn của Quốc Hiệp chút kinh nghiệm này sao có thể không có chứ.
“Đây không phải lời vô ích sao? Các người cho rằng cậu bé ấy xem máy nghe bệnh sao, cậu ấy xem là khuôn mặt xinh đẹp của chị gái nhà người ta, nghe âm thanh nhịp tim đập thình thịch lúc nhìn chị gái xinh đẹp của mình. Bác sĩ Uông khuôn mặt đàn ông như cậu sao có thể so sánh với chị gái xinh đẹp chứ?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận