Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 124 - Giảng viên tới rồi (1)



Chương 124 - Giảng viên tới rồi (1)




May mắn thay, bởi vì được ép tim kịp thời nên xem như hiện tại ba Lưu không bị tổn thương não và rất nhanh chóng sẽ phục hồi ý thức. Huyết áp và mạch đập đều đã trở lại bình thường chứng minh rằng sự sống của bệnh nhân đã được kéo trở lại.
Mí mắt ba Lưu giật giật, cố gắng mở mắt dường như đang tìm kiếm ân nhân cứu mạng mình là ai.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.” Hoàng Chí Lỗi nói, trong lòng đối với tiểu học muội giơ ngón cái lên.
Tiểu học muội vừa mới thực hiện ép tim đã chứng minh tính tiêu chuẩn và hiệu quả cao của phương pháp này trong việc cấp cứu bệnh nhân, nhớ lúc trước khi anh mới vào khoa lâm sàng cũng không làm được như vậy.
“Đàn anh, em không mệt ạ.” Tạ Uyển Doanh ngẩng đầu trả lời, lại nhìn ra phía sau lưng đàn anh mình thì thấy bác sĩ Lâm và bác sĩ Giang đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô nói không mệt là thực sự không mệt mỏi. Điều này bác sĩ Lâm và bác sĩ Giang đều quan sát ra được. Ai bảo toàn thân Tạ Uyển Doanh thoải mái, trên mặt không có mồ hôi, nếu muốn nói là bởi vì mùa đông cho nên không có mồ hôi thì cũng không thể nào biện minh được.
Trong sự nghiệp y học của hai người họ, không nói đến bác sĩ nữ, chỉ nói bác sĩ nam, dựa theo tốc độ và lực ép như Tạ Uyển Doanh thực hiện ép tim như vừa rồi, cũng không thể tìm ra được mấy người không thở dốc. Vốn dĩ thể lực của nữ kém hơn so với so với nam, nhưng Tạ Uyển Doanh lại không có khuynh hướng này.
Tạ Uyển Doanh âm thầm nắm lấy lòng bàn tay mình: không tồi không tồi, hơn ba năm rèn luyện thân thể quả là không uổng phí.
So sánh hôm nay với thời điểm ba năm trước, khi đó cô cứu được ông lão mất máu động mạch đùi mà mồ hôi đầm đìa, cảm giác thoải mái như hôm nay khiến cho cô thấy rất hài lòng, quyết tâm sau này sẽ tiếp tục tập thể dục rèn luyện thân thể thường xuyên.
Làm bác sĩ thật sự yêu cầu rất cao về thể lực.
“Lão Lâm, anh xem thử xem có hồ sơ bệnh án hay không?” Bác sĩ Giang hoàn hồn, quay đầu hỏi đồng nghiệp.
Bác sĩ Lâm nhận ra đây là việc lớn, vội vàng gọi y tá để lấy hồ sơ bệnh án của ba Lưu rồi quay ra giải thích với các đồng nghiệp khác: “Bệnh nhân này không phải là tôi nhận. Buổi chiều có bệnh nhân cấp cứu cần tôi đến phòng phẫu thuật để giúp đỡ, khoa đã sắp xếp cho nghiên cứu sinh của khoa chúng tôi tạm thời thay tôi đến ban cấp cứu. Đó là bệnh nhân mà cô ấy đã đón. Lúc giao ca với tôi, cô ấy không hề nói là bệnh nhân này đang gặp trong tình trạng nguy kịch, ngược lại nói là đã ổn định và có thể chuyển ra ngoài. Đúng lúc tình huống của bệnh nhân ở phòng số 6 rất khẩn cấp.”
Bác sĩ Giang cùng mọi người nghe đầu đuôi câu chuyện xong đều có thể hiểu được tình huống đặc biệt của bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm vừa mới giúp đỡ ca cấp cứu của đồng nghiệp trở về nên không thể có thời gian kiểm tra lại từng bệnh nhân một, tình trạng của khoa cấp cứu chính là như vậy, trong ca trực nếu có bệnh nhân cần xử lý khác vào thì bác sĩ chỉ có thể đi cấp cứu người đang nguy kịch hơn.
Chỉ có thể nói, trong trường hợp này là người phía trước không phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của bệnh tình ba Lưu cho nên đã không nói lại với bác sĩ Lâm?
“Thành thật mà nói, lão Lâm, chúng tôi muốn anh lấy hồ sơ bệnh án ra xem vì em ấy cho rằng tình trạng bệnh nhân nghiêm trọng đến mức mắc bệnh ba nhánh mạch vành*?” Đến nước này, bác sĩ Giang bèn ghé tai bác sĩ Lâm nói ra nguyên nhân. Lần này anh không sợ bị bác sĩ Lâm mắng nữa. Anh tin rằng sau khi xem biểu hiện vừa rồi của Tạ Uyển Doanh, bác sĩ Lâm đã có nhận thức mới về sinh viên thực tập này.
*Bệnh ba nhánh mạch vành là hiện tượng cả 3 nhánh động mạch vành bị tắc hẹp, khiến cơ tim bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng. Những người mắc bệnh này có nguy cơ rất cao gặp phải suy tim và thiếu máu cơ tim cấp tính.
“Bệnh ba nhánh mạch vành?” Bác sĩ Lâm cả kinh, nhíu chặt lông mày, nếu là thật thì sự tình càng thêm phiền toái. Sợ là nghiên cứu sinh của ông lúc trước đã chẩn đoán sai, nói: “Nếu đúng là như vậy cần phải mời người của khoa phẫu thuật tim đến hội chẩn ngay lập tức.”
“Mọi người muốn tìm người phẫu thuật tim sao?” Đột nhiên có người từ trong khe cửa phòng cấp cứu chui đầu ra hỏi bọn họ.
Nghe thấy giọng nói, mọi người đều quay đầu lại nhìn xem người đó là ai.
Nhạc Văn Đồng là người đầu tiên nhận ra khuôn mặt của giảng viên, khẩn trương hỏi: “Thầy Nhậm, thầy đến từ khi nào vậy?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận