Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2480: [2480 ] chạy tới cứu trợ (length: 3978)

Biết rõ mình cùng bạn học Tạ có thực lực chênh lệch, Ngụy Thượng Tuyền xoa tay hằm hè, chuẩn bị nghe theo sự chỉ huy của bạn học Tạ.
Tạ Uyển Oánh nhường bạn học Ngụy phụ trách để hai tay luồn qua nách người bị thương để nâng nửa thân trên và phần đầu người bị thương, còn mình thì dùng hai tay cố định ở vị trí xương chậu.
Việc cố định xương chậu quan trọng nhất chính là nâng đỡ, nói đơn giản, giống như dùng túi lưới để nâng mông người bị thương, lúc này cần nhân viên cứu viện dùng hai tay để ôm. Khi nắm mông, không được để hai chân người bị thương buông thõng. Lần này làm thế nào, không có tay lại kéo chân người bị thương thẳng ra được. Vì vậy, một điểm quan trọng khác của việc cố định xương chậu đó là phải để người bị thương nằm ngang xuống, cần có cáng.
Bây giờ bước đầu tiên cần phải đưa người bị thương ra khỏi xe, tốt nhất là lập tức chuyển lên cáng để người bị thương nằm ngang. Đành chịu xe cứu thương chưa tới, hiện trường lại không có cáng.
Hai bạn học đang nâng người trong lòng có chút nóng nảy, chỉ dựa vào hai người bọn họ để nâng người bị thương đến khu vực an toàn ở xa sợ là có chút khó, cần phải gọi thêm một người đến hỗ trợ.
"Các ngươi có được không?" Ở nơi xa, truyền đến một tiếng hỏi thăm của bọn họ.
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của sư huynh Tào.
Tào Dũng thấy sư muội sư đệ không trả lời ngay, biết là cần phải có người đi qua hỗ trợ, vừa muốn đứng lên.
"Để ta!" Một người từ đối diện chạy đến vẫy tay với hắn ra hiệu không cần động.
Thình thịch thình thịch, vào thời khắc mấu chốt, Nhậm lão sư đã tới hỗ trợ.
Sau khi chạy đến bên cạnh xe, Nhậm Sùng Đạt phụ trách nhấc chân.
Ba người đồng lòng hợp lực đưa người bị thương đến vị trí an toàn.
Có một người lái xe tốt bụng đi ngang qua, lấy từ trong xe của mình một tấm chăn dự phòng để quyên góp, đặt ở trên xi măng để người bị thương nằm. Nếu không, người bị thương nằm trên mặt đất ẩm ướt sẽ cảm thấy càng lạnh.
Một đám người bị thương đang nằm ở nơi này đều là những người bệnh đang trong tình trạng nguy hiểm trầm trọng, cần xe cứu thương đến chở. Những người bị thương nhẹ tự đi lại được, đều đã được người qua đường dìu từ xe riêng đưa đến bệnh viện gần đó.
Trương Vi nằm ở trên xi măng, dựa theo tình hình hiện tại của nàng, khẳng định không thể dùng xe riêng để chuyển đi được.
Lúc này xe cảnh sát, xe cứu hỏa nối tiếp nhau mà đến, lực lượng cứu viện chuyên nghiệp bắt đầu chính thức được đưa vào. Chỉ có xe cứu thương là đến chậm nhất. Ai bảo xe cứu thương là cần trung tâm cấp cứu các bệnh viện ở thành phố điều động đến, không giống các lực lượng cứu viện khác có thể làm được một cách nhanh chóng.
Thật vất vả mới chờ được chiếc xe cứu thương cuối cùng tới, nhân viên y tế chắc chắn là dựa theo mức độ nặng nhẹ để sắp xếp chở những người bị thương đi.
Trương Vi trơ mắt nhìn những người bị thương bên cạnh lần lượt bị đưa đi mà không đến lượt mình, gấp đến độ túm lấy tay bạn cùng bàn: "Cậu bảo bọn họ kéo tớ trước đi."
"Họ bị thương nặng hơn cậu, cần phải đi trước." Tạ Uyển Oánh giải thích cho bạn cùng bàn.
"Vậy tớ phải làm sao? Tớ không được đi bệnh viện sao?" Trương Vi lần nữa hoảng hốt.
"Không có đâu. Cậu đừng có gấp, bây giờ cậu không chảy máu, hơn nữa có tớ ở đây bên cạnh cậu. Chúng ta hoàn toàn có thể chờ một chiếc xe cứu thương tốt hơn đến rồi đi. Tớ đến cứu cậu, lẽ nào lại để cậu chết sao?"
Nghe xong những lời này của nàng, đặc biệt là câu cuối cùng kia, nghĩ đến việc bạn cùng bàn chạy đến cứu mình thật sự, Trương Vi đã bình tĩnh lại.
Nhậm Sùng Đạt nói với hai học sinh: "Bọn họ cần bác sĩ đi cùng đến bệnh viện. Thầy sẽ đi cùng bọn họ. Sư huynh Tào của các em ở chỗ này, còn sư huynh Đào ở trên xe buýt nhỏ. Có chuyện gì thì tìm sư huynh, biết chưa?"
"Vâng, Nhậm lão sư." Hai học sinh nghe theo chỉ thị của thầy phụ đạo.
Thầy nói sư huynh Đào ở trên xe buýt nhỏ, vậy thì nhị sư tỷ đi đâu rồi nhỉ. Tạ Uyển Oánh nghĩ, có phải hay không là ở cùng với sư huynh Đào.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận