Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1954: [1954 ] rốt cuộc phát hiện (length: 4061)

"Đừng chen lấn, Hoàng Chí Lỗi, ca phẫu thuật đã xong rồi. Các ngươi đến muộn rồi." Người bị hắn đẩy nói.
Cái gì đã xong? Bác sĩ trên bàn mổ chưa đi thì chắc chắn là đang khâu lại.
Xong thì không sao, xong rồi vẫn có thể xem, có thể từ kết quả ca phẫu thuật mà suy ngược lại quá trình. Đây là một phương pháp thường được các bác sĩ dùng khi thảo luận về kỹ thuật của đồng nghiệp. Bây giờ điều quan trọng nhất là tranh thủ được xem trực tiếp tình huống tại khu vực phẫu thuật trước khi đóng vết mổ. Sau khi đã khâu vết mổ, xem lại chỉ có thể dựa vào phim chụp X-quang, không thể nhìn trực tiếp bằng mắt thường.
Hoàng Chí Lỗi tiếp tục đẩy người phía trước, nói: "Các ngươi tự bảo là xong, đã xem rồi. Xem xong thì nhường đường cho ta vào."
Người phía trước quả nhiên không nhường đường, rõ là nói phẫu thuật đã xong hoàn toàn là lừa hắn.
Hoàng Chí Lỗi vừa liếc xéo những người này, vừa thấy Tống Học Lâm đi cùng hắn đâu mất tiêu.
Giống như một con mèo nhanh nhẹn có thể duỗi có thể co, Tống Học Lâm luồn lách trong đám đông như con thoi, rất nhanh đã chạy vào trong.
Ánh mắt tinh tường của một thiên tài y học được dùng trong trường hợp này quả là tuyệt nhất.
Hoàng Chí Lỗi tức đến muốn giậm chân: Con mèo lười Tống này vậy mà dám không dẫn theo hắn, một bậc tiền bối mà cướp chạy, đúng là cần phải thu phục lại.
Tống Học Lâm một đường thuận lợi tiến sát đến bàn mổ. Đôi mắt nâu lanh lợi, chớp lấy khe hở như một tay súng bắn tỉa nhắm đến vị trí trọng yếu trong khu phẫu thuật, sau khi xác định xong thì tiến hành quét hình phân tích.
Năng lực của Tạ bác sĩ thì không cần hắn phải nghi ngờ. Mục đích hắn chạy đến đây chỉ có một, giống như Hoàng Chí Lỗi, muốn bác bỏ kết luận của người khoa chỉnh hình hôm đó nói về việc Tạ bác sĩ chỉ quan tâm đến khoa chỉnh hình.
Người khoa chỉnh hình đứng phía sau lầm bầm: "Người này có hứng thú với khoa chỉnh hình sao?"
"Không phải." Hoàng Chí Lỗi chen vào đám đông vừa tranh luận với người khoa chỉnh hình, vừa đến sau lưng Tống Học Lâm vì không nhìn thấy gì nên không thể đánh giá mà chỉ có thể sốt ruột hỏi, "Sao rồi?"
Những người đứng ở phía trước bản thân đã muốn ở một khoảng cách nhất định so với bàn mổ, dẫn đến những người đứng ở hàng thứ hai, thứ ba như bọn họ lại càng khó mà thấy rõ. Nhưng cũng phải tin vào đôi mắt siêu phàm của con mèo lười Tống này.
Tống Học Lâm mang dáng vẻ điềm tĩnh khóe môi mím chặt, thay vì nói hắn lười nói chuyện, chi bằng nói hắn không muốn tiết lộ tin tức. Những người khoa chỉnh hình đó nói trắng ra là không hiểu rõ thực lực của Tạ bác sĩ.
Nếu như đúng như người khoa chỉnh hình nói, biểu hiện của Tạ bác sĩ không chỉ có thế này, mà còn có những ứng dụng sáng tạo hơn chứ không chỉ là làm theo trình tự mà không có sự cải tiến đáng kể nào.
Hoàng Chí Lỗi hiểu ra, thở phào. Rồi lại nhìn Tào sư huynh ở phía xa đang mỉm cười nhìn tiểu sư muội, căn bản là không lo lắng.
Cuộc phẫu thuật rốt cuộc đã làm xong hết.
Các bác sĩ trên bàn mổ chuẩn bị rời đi. Lưu bác sĩ ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi thiếu chút nữa nổ tung: Ca phẫu thuật đã làm xong rồi, sao người tới càng ngày càng đông thế này.
Thực tế là ca phẫu thuật ở các khoa khác kết thúc càng ngày càng nhiều, các bác sĩ tiện đường ghé qua đó mà càng lúc càng tăng lên. Từng người từng người giống như những người khoa chỉnh hình đến xem lúc đầu đều bị đám đông tụ tập chẳng hiểu ra sao ở đây thu hút đến.
Bác sĩ cũng không khác gì người bình thường, đều có tính tò mò gây chết mèo.
Phản ứng của Lưu bác sĩ so với trước đây có vẻ nhỏ nhặt hơn nhiều.
Thường Gia Vĩ chuẩn bị xoay người cởi áo phẫu thuật và găng tay ra thì đột nhiên thấy phía trước đường bị chặn: "Ai vậy?" Ngẩng đầu lên, thấy đám người đông nghịt phía trước khiến hắn ngạc nhiên một chút rồi bùng nổ cơn giận: "Ai cho phép nhiều người vào như vậy? Tôi đang phẫu thuật thì ai cho người vào đây?"
Người cầm đầu là Trương Đình Hải thấy không ổn, vội gọi y tá giúp đẩy bệnh nhân ra ngoài.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận