Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 857: Chuyến thăm người bạn thời thơ ấu



Chương 857: Chuyến thăm người bạn thời thơ ấu




Chương 857: Chuyến thăm người bạn thời thơ ấu
Sau khi bệnh tình của Ngô Lệ Tuyền chuyển biến tốt, sáng nay chuyển từ ICU đến phòng bệnh bình thường của khoa tiết niệu.
Nhận được tin tức, giữa trưa Tạ Uyển Doanh vội vàng đến thăm bạn bè.
Phạm Vân Vân đi theo phía sau cô, hỏi: “Người bạn học này của đàn chị bị bệnh gì vậy ạ?”
Đối với câu hỏi này Tạ Uyển Doanh rất khó trả lời, từ góc độ của bệnh viện, càng ít người biết về toàn bộ vụ tai nạn thì càng tốt. Sự việc xảy ra vào tuần trước, tuần này Phạm Vân Vân mới đến bệnh viện đương nhiên không hề hay biết.
Đi tới khoa tiết niệu gặp phải người quen.
Xa xa nhìn thấy cô, La Yến Phân vội vàng chạy tới, vươn hai tay ra ôm cô một vòng lớn: “Bác sĩ Tạ, tôi rất nhớ cô nha.”
Tạ Uyển Doanh cũng rất vui mừng, hỏi: “Bác sĩ La, cô đã trở lại khoa tiết niệu để thực tập hả?”
“Người hướng dẫn của tôi thiếu người nên cần giúp đỡ, bảo tôi sớm trở về.” La Yến Phân trả lời, phát hiện phía sau cô còn có thêm một người: “Sinh viên của cô hả?”
“Đàn em tôi, là thực tập sinh.”
“Khóc à?” là cáo già trong lâm sàng, La Yến Phân đối với người mới gà mờ hỏa nhãn kim tinh*, trông thấy vành mắt của Phạm Vân Vân đỏ hoe liền cười ha ha nói: “Tôi đoán một chút, có phải lúc đeo và tháo găng tay ra bị mắng không, hoặc là đeo găng tay vào rồi chạm lung tung vào xung quanh, nếu không thì đi theo các y tá để học cách tiêm bị bệnh nhân xem thường.”
Khuôn mặt của Phạm Vân Vân đỏ bừng như biến thành một quả cà chua lớn, đàn chị quả lợi hại, một lần liền đoán trúng. Lúc sáng cô ấy đeo găng tay vô trùng vào, không biết bị nhiễm ở đâu, bị giáo sư mắng một trận.
Là một sinh viên ngoại khoa, làm sao có thể ngay cả khu vực bị nhiễm bẩn trong khu vực vô trùng cũng không phân biệt được?
“Mắng nhiều hơn thì tốt thôi.” La Yến Phân vỗ vỗ tay với bác sĩ thực tập mới, có gì mà khóc chứ. Thứ thực sự khiến người khác phải khóc, ít nhất phải là loại mà Lý Khải An gặp phải, mới gọi là nghiêm trọng.
Phạm Vân Vân cảm thấy xấu hổ, muốn đào một cái lỗ trên mặt đất.
“Bạn của cô đang ở phòng bệnh đơn.” Biết Tạ Uyển Doanh đến đây làm gì, La Yến Phân chỉ đường cho cô nói: “Cô ấy và bác sĩ n đang có quan hệ tình cảm đúng không?”
Chuyện tình của bạn thời thơ ấu giờ đã được nhiều người biết đến. Tạ Uyển Doanh không biết phải trả lời như thế nào, chuyện này nhất định phải để hai bên chính thức thông báo.
“Bác sĩ n gặp cô ấy rất nhiều lần trong một ngày.” La Yến Phân nở một nụ cười nói, mọi người trên khắp thế giới này đều biết câu trả lời mà không cần cô nói ra.
Bước vào phòng bệnh của bạn thời thơ ấu, liền thấy bên trông có hoa và trái cây do người khác mang đến.
“Có vẻ như là người nhà của người bị thương kia gửi vào.” La Yến Phân dán vào tai Tạ Uyển Doanh nói.
Ngô Lệ Tuyền đang ngủ, dù sau cũng vừa bị thương nặng, cơ thể tương đối yếu.
Đi tới kéo chân đắp cho bạn học, tay chân nhẹ nhàng, tránh đánh thức bệnh nhân.
La Yến Phân thấy vậy lấy cho cô cái ghế dựa, cùng cô nói: “Tôi giúp cô nấu một bữa cơm nhé.”
“Cảm ơn cô, bác sĩ La.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Không sao đâu mà, cô với tôi khách sáo gì chứ.” La Yến Phân vỗ vai cô rồi rời đi, nhân tiện giúp cô đưa bác sĩ thực tập nhỏ bé Phạm Vân Vân đi cùng.
Tạ Uyển Doanh đứng dậy kiểm tra loại thuốc mà bạn thời thơ ấu đã uống hôm nay, sau đó kiểm tra tình trạng của túi thoát nước.
Có tiếng nói ở bên ngoài hành lang.
“Giáo sư Vi gần đây rất bận, cần phải đi công tác, cậu đừng thu xếp bệnh nhân cho ông ấy. Có bệnh nhân muốn khám lại, vui lòng gọi vào số của tôi.” Đó là giọng của n Phụng Xuân.
Bác sĩ Tiểu Lý bọn họ đi theo phía sau anh ta, ghi nhớ những gì anh ta dặn dò, nhìn anh ta đi đến cửa phòng bệnh, thời gian như trôi đi.
Tạ Uyển Doanh quay lại, hướng về n Phụng Xuân đang bước vào phòng gật đầu: “Bác sĩ n.”
Nhìn thấy cô, trong mắt n Phụng Xuân lộ ra vẻ phức tạp, không hiểu sao anh ta luôn nhớ những gì cô đã nói lúc đầu: Anh chính là bác sĩ và anh biết phải làm điều gì tốt nhất cho cô ấy.
Thực sự, có ai lại nói những điều này như cô chứ. Ngay khi nghe nó liền biết cô không thể hiểu thế nào là tình yêu mà.
Hỏa nhãn kim tinh*: Nhìn một phát liền biết ngay người đó như thế nào.





Bạn cần đăng nhập để bình luận