Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2072: [2072 ] can đảm điểm (length: 3932)

Coi như cùng là bác sĩ, bác sĩ Hồ rất hiểu tâm lý bác sĩ. Bác sĩ không cần động chút là được bệnh nhân và người nhà khen, khen quá mức, khen không đúng lại sẽ khiến bác sĩ trong lòng e ngại. Điều bác sĩ mong muốn nhất chính là bệnh nhân và người nhà phối hợp, việc có được khen hay không cũng không quan trọng.
Thấy bác sĩ Hồ hôm nay tình trạng bệnh có vẻ chuyển biến tốt, sư huynh Tào hẳn là đã cho bệnh nhân dùng linh đan diệu dược gì đó. Nói chính xác hơn, sư huynh Tào đã phát hiện ra tình trạng bệnh nhân gì và đối chứng xử lý đúng cách rồi.
Dựa vào những cân nhắc trên, Tạ Uyển Oánh quyết định đi tìm sư huynh hỏi rõ tình hình cụ thể. Đây là sự ủy thác của thầy Đỗ và thầy Tả Lương. Lại nhớ đến buổi sáng đã thấy tiểu thúc của sư huynh Tào tới, trực giác mách bảo nàng cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến bác sĩ Hồ. Không loại trừ khả năng hôm nay phương án điều trị cho bệnh nhân sẽ có tiến triển lớn.
"Nếu phẫu thuật thì bác sĩ Tào có dặn dò rồi, có lẽ trong hai ngày này." Lưu tiên sinh nói cho nàng những thông tin này chứng thực lời nàng nói, "Bác sĩ Tào có vẻ như cũng nói qua, nói hôm nay có thể có chuyên gia Phương Trạch tới xem bệnh nhân."
Người nhà bệnh nhân thì tạm thời không biết chuyên gia đã đến hiệp hội quốc gia.
Ra khỏi phòng bệnh của thầy Hồ, Tạ Uyển Oánh đến trạm y tá hỏi thăm người đang ở đâu.
"Bác sĩ Tào và mọi người đang họp ở phòng họp trong khoa. Cô có thể đến nghe thử." Y tá tỷ tỷ cho nàng ý kiến, đoán là Tào Dũng sẽ không đuổi nàng đi.
Y tá tỷ tỷ đã nói vậy, Tạ Uyển Oánh bạo gan đi đến. Đến cửa phòng họp thấy cửa đóng kín. Nàng không dám xông vào. Một là nàng chỉ là sinh viên y, hai là nàng tạm thời không học tập và làm việc ở khoa này, ba là nàng không có quan hệ đặc thù với bệnh nhân để viện cớ, bốn là không có tình huống khẩn cấp. Muốn vào chỉ có thể chờ cơ hội.
Không phải là nói không thể vào. Nàng chỉ muốn nghe mọi người trong đó đang nói chuyện gì, tựa vào cạnh cửa dường như cũng có thể nghe thấy.
Phòng họp cách âm không tốt lắm, hai cánh cửa thường xuyên bị người ra vào đóng lại, khe cửa sớm đã rất lớn. Tạ Uyển Oánh đánh bạo áp sát cạnh cửa, nghiêng tai, dùng khả năng tính toán phân biệt ba chiều của đại não để tìm đúng vị trí: thuận tiện nghe trộm được.
Nghĩ lại, nàng trước đây chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại noi theo bác sĩ Tống đem tài năng của mình sử dụng vào chuyện ngoài học thuật như thế này.
(Tống Học Lâm: Bác sĩ Tạ, cô vậy mà học theo con mèo của tôi?)
Trong phòng họp có bao nhiêu người, sẽ nói những gì?
Bên trong phòng họp chật kín hai mươi mấy người, đây là kết quả sau khi đuổi bớt một đống người. Chuyên gia Phương Trạch muốn đến chỉ đạo, không ai lại không muốn tham gia nghe chuyên gia chỉ giáo.
Chỉ là lần này hội nghị chuyên gia không phải đến giảng bài, mà là để thảo luận bệnh tình của bệnh nhân. Những người không liên quan, không phải là bác sĩ phụ trách bệnh nhân đều bị đuổi đi. Phó chủ nhiệm Lữ xem như mặt dày mày dạn cố ở lại, lấy danh nghĩa sợ bác sĩ khoa mình bị người ngoài k·h·i·d·ễ, thay mặt chủ nhiệm Trần ở đây trấn giữ.
Hoàng Chí Lỗi chỉ có thể nghĩ rằng người này thực chất là muốn t·r·ộ·m sư. Ai mà dám k·h·i·d·ễ sư huynh Tào của hắn chứ, khẳng định không ai dám.
Tào Dũng tuy trẻ tuổi, nhưng danh tiếng trong ngành không hề nhỏ. Viện trưởng Tiêu cũng sợ đắc tội, đã gọi điện thoại cho Phương Trạch chuyên môn điều phái mời Địch Vận Thăng.
Những người biết chuyện đều biết quan hệ đặc thù giữa Địch Vận Thăng và Tào Dũng. Địch Vận Thăng tới chỉ đạo, một mặt có thể nể mặt Tào Dũng. Mặt khác, Địch Vận Thăng là một đại lão khoa ngoại thần kinh nổi tiếng trong nước, kỹ thuật rất đáng tin. Để Địch Vận Thăng đến xem bệnh nhân, viện trưởng Tiêu và một đám người đều có thể yên tâm.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận