Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 584 - Hoàn toàn bình tĩnh



Chương 584 - Hoàn toàn bình tĩnh




"Tôi nói cậu..." Nhậm Sùng Đạt muốn cầu tình với bạn học cũ, không nên đánh mặt anh ấy ngay tại chỗ như vậy, tốt xấu gì bây giờ cũng là đang ở trước mặt sinh viên của anh ấy.
"Tôi nói sự thật, thanh âm hô hấp của cậu nặng như vậy, còn em ấy thì sao? Tôi không nghe thấy gì cả." Ngữ điệu lãnh khốc vô tình của Tào Dũng giống như cuồng phong, ba, tiếp tục đánh vào mặt anh ấy một lần nữa.
Tình cảm giữa bạn cùng lớp trong lúc này đã biến mất không còn sót lại chút gì.
Trái tim của Nhậm Sùng Đạt thật lạnh a: Cho nên nói, sinh viên Tạ Uyển Doanh của anh ấy đã nói rằng Tào Dũng rất tốt bụng, thuần túy là nói bậy.
Không cần phải nói, trong quá trình phẫu thuật thực sự cần nhất là sự bình tĩnh của bác sĩ phẫu thuật. Bình tĩnh, dù thế nào cũng phải bình tĩnh, suy nghĩ phải bình tĩnh, phán đoán phải bình tĩnh, bàn tay cầm dao lại càng phải bình tĩnh.
Tạ Uyển Doanh vừa trải qua lần đầu tiên làm bác sĩ phẫu thuật chính, tự mình cảm nhận điểm trí mạng này. Đàn anh Tào nói không sai, giảng viên Nhậm không thể quá mức khẩn trương.
"Thầy Nhậm, để em đến sờ giúp thầy trước, dò đường cho thầy một chút." Tạ Uyển Doanh nghe đàn anh Tào nói xong, quyết định chủ động thỉnh cầu, mở đường cho giảng viên.
Tiểu học muội này... ở đối diện Tào Dũng nghe thấy vậy, lúm đồng tiền vốn rất nghiêm túc ở khóe miệng anh thiếu chút nữa lại lộ ra.
Ai cũng muốn có một trợ thủ thông minh và hiểu biết.
"Được, em sờ xong tôi sẽ kiểm tra lại." Nhậm Sùng Đạt thỏa hiệp, không cãi nhau. Phải thừa nhận, Tào Dũng chỉ trích anh ấy là đúng, anh ấy hiện tại đang rất cần điều chỉnh tốt tâm tình để hạ dao.
Giảng viên Nhâm đồng ý, Tạ Uyển Doanh lập tức điều chỉnh tư thế của mình, dựa vào hai mắt cùng với đầu ngón tay sờ vào, hơn nữa đại não tính toán suy nghĩ, làm xong phán đoán sơ bộ, trên da đầu chỉ ra một điểm báo cáo lại với giảng viên: "Thầy Nhậm, nơi này có thể cắt lỗ khoan.”
"Em nói cái gì?" Nhậm Sùng Đạt quay mặt, hoàn toàn không ngờ tốc độ của cô nhanh như vậy, anh ấy mới hít thở hai lần mà thôi, cô đã phán đoán xong? Ngạc nhiên đến mức anh ấy suýt cắn đầu lưỡi của chính mình.
"Là nơi này ạ." Tạ Uyển Doanh lại rất khẳng định nói với giảng viên.
Trợn mắt nhìn cô một chút, ngón tay Nhậm Sùng Đạt sờ tới vị trí cô chỉ định, hỏi: "Em căn cứ vào đâu để phán đoán ở chỗ này?”
Hỏi vậy là sợ cô vội vàng nên nói lung tung, sai lầm như vậy so với việc anh ấy khẩn trương do dự còn đáng sợ hơn.
Tạ Uyển Doanh giải thích cho giảng viên phương hướng tư duy của mình: "Đàn anh Tào nói, sờ chỗ tụ máu dày nhất thì có thể hạ dao. Vào thời điểm đó đứa trẻ được em đón từ xe vào. Em nhớ rõ lần đầu tiên em thấy cậu bé nằm trong xe ở tư thế đầu tựa xuống giữa các ghế xe. Giống như đứa trẻ bị rơi từ trên giường đụng xuống mặt đất, vùng đỉnh thái dương bên phải bị ngoại lực tác động vào, xương gò má bên phải bị gãy là không thể thiếu. Em ước tính, bệnh nhi có khả năng bị thoát vị não do tụ máu ngoài màng cứng vùng đỉnh thái dương bên phải, không loại trừ khả năng tụ máu dưới màng cứng sau khi vỡ thùy bạch cầu bên phải.”
Nhìn thấy cô không hoảng hốt nói xong những lời này, Nhậm Sùng Đạt đột nhiên hiểu vì sao Tào Dũng nói có thể nhìn vào mắt cô. Bởi vì đôi mắt của sinh viên này thực sự là rất bình tĩnh!
Ánh mắt của bác sĩ phẫu thuật như vậy giống như thuốc an thần, có thể lây nhiễm. Nhậm Sùng Đạt phát hiện trong lòng mình không còn hoảng hốt nữa. Tâm trấn định, suy nghĩ theo đó cũng không còn bốc đồng. Anh ấy lại quan sát vết bầm tím trên da đầu đứa nhỏ cùng với chỗ phồng lên trên tay, nghĩ thầm hẳn là đúng rồi. Vì vậy, lòng tin của anh ấy kéo đến: "Đưa cho tôi dao phẫu thuật."
Y tá phối hợp lập tức đưa dao mổ cho anh ấy.
Mổ.
Dù thế nào đi nữa, anh ấy cũng là một tên tuổi lớn trong giới giải phẫu học. Khai dao có gì mà phải sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận