Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3114: [3114 ] ném cái nổ (length: 3826)

Nghe nói nàng muốn chủ động báo cáo, một xe người và người đối diện qua điện thoại trong giây lát đã bị k·i·n·h h·ã·i đến mức choáng váng.
"Ngươi, ngươi, ngươi, muốn nói gì?" Chu Hội Thương trong miệng lộ ra chút hốt hoảng cùng lảo đảo, hoàn toàn không ngờ tới nàng chủ động tung chiêu, cho nên rất sợ hãi.
Trong xe một đám người cũng sợ như vậy.
Phía trước Tào Dũng và Đào Trí Kiệt hai cặp mắt, xuyên thấu qua kính xe phía trước mang vẻ chần chừ sắc bén mà quét nhìn mặt nàng: Rốt cuộc nàng đã đoán được bao nhiêu? Bọn họ đã sơ hở bao nhiêu?
Phan Thế Hoa học trò như con thỏ nhỏ nuốt nước miếng: Tạ đồng học chuẩn bị nói cái gì?
Cửa sổ xe phản chiếu một đôi mắt nâu kinh hồn bạt vía, cứ như có chút đoán được nàng muốn thả bom nguyên tử.
"Chu sư huynh, hôm nay ta cùng Tào sư huynh cùng với Đào sư huynh bọn họ đi Phương Trạch họp, vẫn luôn ở Phương Trạch không rời đi, chưa từng đi những nơi khác. Ta có thể làm chứng cho bọn họ." Tạ Uyển Oánh nghiêm túc báo cáo công tác, làm chứng từ.
Quả nhiên là một quả bom nguyên tử cực lớn, khiến người ở đầu dây điện thoại bên kia và tất cả mọi người trong xe đều bị n·ổ tung.
"Ta có phải lỗ tai có vấn đề không?!" Chu Hội Thương hét lớn, tuyệt đối không dám tin tưởng, hỏi những người khác.
Cân nhắc bây giờ bệnh viện chưa đến giờ tan làm, Chu sư huynh không ở nhà mà đang ở trong bệnh viện hỏi thăm một đám đồng nghiệp.
"Tai ngươi không có vấn đề."
Trả lời hắn chính là Phó Hân Hằng lạnh lùng đóng dấu xác nhận.
Tạ Uyển Oánh: Phó lão sư hóa ra cũng ở đây…
"Tạ Uyển Oánh, ngươi?" Tiếp theo chính là tiếng phê bình nàng của Chu Tuấn Bằng tiền bối vang lên.
"Đừng vội nói cô ấy." Giọng nói mới xuất hiện là Thường Gia Vĩ, không cho người khác nói nàng sai, mà nói, "Nếu như nàng giúp bọn họ nói dối, khẳng định là bị Tào Dũng bọn họ uy h·i·ế·p."
Có vẻ như có một nhóm lớn người tụ tập ở khoa ngoại bụng chờ tin tức liên quan.
"Không có, không có chuyện đó." Tạ Uyển Oánh liên tục nói. Thật sự là cô tự quyết định, sao có thể để các sư huynh gánh tiếng xấu được.
"Oánh Oánh." Đầu tiên Thường Gia Vĩ ôn nhu bảo nàng im lặng, tiếp theo quát những người khác, "Tào Dũng, các ngươi tự mình nói đi, để cô ấy ra giúp các ngươi nói chuyện là tính sao?"
Hai người đang ngồi ở phía trước kia được nàng bảo toàn, đều mang vẻ mặt khiếp sợ chưa hoàn hồn sau cú sốc mà nàng gây ra.
Đào Trí Kiệt vì vậy mà cả người gần như ngồi phịch xuống ghế, đầu óc thì lúc chạy nhanh, lúc chậm: Đây là chuyện gì xảy ra, vì sao cô ấy là người bị che giấu, ngược lại chủ động giúp bọn họ che giấu chuyện nói dối.
Tào Dũng lúc này mới thật sự tắt điện thoại, lên tiếng nói: "Chúng ta sắp đến rồi, đến nơi có gì cậu nói với tớ sau."
Ý nói, có chuyện gì cũng không sao, chắc chắn là do hắn bao bọc cho nàng, không thể để nàng ra giúp hắn làm bia đỡ đạn.
Xe vào bãi đỗ xe của bệnh viện, mọi người theo thứ tự xuống xe.
Cẩn thận xách cặp tài liệu bệnh án của giáo sư, Đào Trí Kiệt vừa xuống xe, thì sau lưng có tiếng gọi.
"Sư huynh, anh đánh rơi đồ."
Thấy sư huynh bỏ quên chiếc túi vải dày đựng tạp chí học thuật, Tạ Uyển Oánh nhắc nhở.
Nghe vậy, Đào Trí Kiệt quay người lại, nhận lấy chiếc túi từ tay nàng, ánh mắt lúc này vô tình chạm vào con ngươi của nàng.
Trong ánh mắt của Đào sư huynh tràn đầy vẻ muốn nói lại thôi, Tạ Uyển Oánh gật đầu biểu thị: Hiểu rồi, có thể hiểu được, sư huynh.
Cuối cùng cũng hiểu rõ đây là chuyện gì, Đào Trí Kiệt không xách túi mà đưa tay trái ra, giống như xoa đầu trẻ con mà vỗ vỗ lên đỉnh đầu của nàng: "Chuyện này giao cho anh và Tào sư huynh, em không cần bận tâm."
Sư huynh đều là người tốt nhất. Tạ Uyển Oánh lựa chọn tin tưởng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận