Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1606: Đụng mặt



Chương 1606: Đụng mặt




Chương 1606: Đụng mặt
Thân Hữu Hoán ở trong văn phòng sau khi cô rời đi, vừa xem báo cáo vừa gọi điện thoại cho Tào Dũng: “Chiều nay em tới, báo cáo ra rồi, anh sẽ không để cô ấy tham gia hội thảo.”
Tào Dũng nghĩ đến lúc đó đi từ cửa sau khu nội trú của Quốc Trắc, có lẽ sẽ không đụng trúng cô.
Buổi chiều một giờ ba mươi. Tạ Uyển Doanh mang balo, bên trong chứa đầy quần áo bẩn của mình và anh họ chị dâu, phải đưa đến cửa hàng giặt ủi trên còn đường nhỏ ở trường để giặt. Thượng Tư Linh nhét vào tay cô một số tiền, không cho cô trả lại, nói: “Nếu em lại không nhận tiền, chị và anh họ của em để không để ý em nữa, nào dám làm phiền em. Chị và anh họ em đều là giảng viên đại học, biết em hiện tại đang là sinh viên không có tiền.”
Sau khi bị chị dâu dạy dỗ, Tạ Uyển Doanh ngoan ngoãn cầm tiền quay về trường học.
Đi ra khỏi khu nội trú xuống sảnh lớn tầng dưới. Buổi trưa người đi lại trong bệnh viện ít. Bóng người đi phía trước dường như rất quen thuộc, dáng người cao lớn tuấn tú và mặc quần áo khác biệt, trong đám người rất dễ dàng nhận ra. Cơ thể Tạ Uyển Doanh cứng đờ, đầu óc gần như mơ màng.
Là đàn anh Tào!
Cô sẽ không nhận lầm người đâu, đàn anh Tào bất cứ lúc nào đi đến đâu đều giống như người mẫu thời gian lúc biểu diễn trên sân khấu Pari khiến cho người ta chú ý. Áo len xanh lam áo khoác đen, cầm một chiếc túi da màu nâu, đi đôi giày da màu nâu, tất cả đều hợp mốt hợp thời trang. Cộng thêm dáng người đẹp trai, hoàn toàn đều là phong cách của người nổi tiếng.
Không ít người đi đường xung quanh chú ý thắc mắc người này là ai. Đoán chừng trong những giây phút đầu không ai nghĩ được đây là một bác sĩ.
Ánh mắt Tạ Uyển Doanh nhất thời không nhúc nhích, tim đập thình thịch: Tại sao đàn anh Tào lại ở đây? Đúng rồi, đàn anh Tào đang cầm túi công văn có thể là được mới đến Quốc Trắc để tiến hành hội chẩn gấp. Nghĩ đến đây, cô liền nhấc chân chạy, bịch bịch bịch, gần đó có một cây cột, vòng ra trốn sau cây cột .
Trong tầm mắt đột nhiên có bóng người chạy xuyên qua đám đông, Tào Dũng dừng chân lại.
Không phải là anh không nhìn thấy cô, sau khi anh xuống xe, đã nhìn thấy hình dáng cô mang một chiếc balo lớn từ rất xa.
Cả đường đi anh bình đi đi tới, trong lòng thầm nghĩ đến lúc đó có thể giả vờ như hai người tình cờ gặp nhau, sau đó anh sẽ không cần giấu cô chuyện anh đã biết. Nào ngờ đâu cô hiểu nhầm là anh không nhìn thấy cô, bắt đầu chạy.
Phải làm sao đây?
Mắt Tào Dũng dưới tóc mái dài chớp chớp, trong lòng dở khóc dở cười. Chắc là anh chỉ có thể tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy cô ở đây.
Cầm túi công văn tiếp tục đi, đi đến trước thang máy, hy vọng cô có thể đi đến chào mình.
Tạ Uyển Doanh trốn ở phía sau cây cột, lặng lẽ thò đầu ra, nhìn xem đàn anh Tào đi đâu.
Tiếng tim đập thình thịch, cô đây là có tật giật mình, không biết nếu đàn anh gặp cô ở đây thì sẽ như thế nào về việc người nhà cô nhập viện ở Quốc Trắc.
Hai mắt nhìn đàn anh Tào đang đứng ở cửa thang máy, Tạ Uyển Doanh đột nhiên cảm nhận được vị chát trong miệng.
Nói đi, nói tất cả là bác sĩ do anh họ chị dâu mình tìm trước. Nói như vậy, nếu như đàn anh lại hỏi tại sao cô không đề nghị người nhà chuyển đến Quốc Hiệp? Bởi vì Quốc Trắc là chuyên khoa số một. Đến lúc đó nói những lời này liệu có làm tổn thương giáo sư Quốc Hiệp không?
Bản thân có hảo cảm với các giáo sư của Quốc Hiệp, Tạ Uyển Doanh giờ khắc này về điểm này rất chắc chắn trong lòng.
Đứng ở trước thang máy, hai mắt Tào Dũng giống như đang nhìn những con số màu trắng đang lên xuống trong thang máy.
Hai mắt cô quét nhìn sau lưng anh, khiến cho lưng anh sởn gai ốc. Anh sợ nếu không cẩn thận sẽ bị xuyên thủng.
Thành thật mà nói, anh sắp không giả vờ được nữa. Nhịp tim của anh chưa bao giờ tăng nhanh như vậy trong đời.





Bạn cần đăng nhập để bình luận