Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3536: [3536 ] tâm động động (length: 4150)

Đồng học Ngụy Thượng Tuyền rốt cuộc cũng được như ý nguyện đến phòng ICU để trông nom người bệnh.
Ngồi bên cạnh giường nắm tay bệnh nhân, Ngụy Thượng Tuyền quay đầu nói: "Oánh Oánh, ngươi đi đi, có ta ở đây trông cô ấy, không sao đâu."
Người này nói toàn lời khoác lác. Một đám đồng học khác bên cạnh không ngừng trợn mắt với đồng học Ngụy.
"Đi đi đi đi." Vương chủ nhiệm tuy không nỡ, nhưng biết nàng muốn đi cứu bệnh nhân khác đành phải để nàng đi.
Hiện giờ không có máy hỗ trợ phổi mà chỉ còn máy hô hấp, các thầy cô thao tác máy hô hấp đã thuộc làu có thể ứng phó độc lập, Tạ Uyển Oánh có thể yên tâm rời đi. Quan trọng nhất là như lời sư huynh Tào nói, có ảo giác cũng không sao.
Nhìn bàn tay sư muội đang đặt bên giường hơi động đậy, giống như thể nghe được bọn họ nói chuyện, tựa như đang ra hiệu cho sư tỷ mình cứ đi đi. Bình tĩnh lại, Tạ Uyển Oánh thay quần áo xong đi xuống lầu.
Đi tới cửa chính, thấy thân sư huynh theo phân phó của đại lão Trương đích thân lái xe đỗ sát lề đường, chuẩn bị đưa cô sang Phương Trạch.
Nhìn thấy thân sư huynh, Tạ Uyển Oánh bỗng nhớ ra đã gần một tuần rồi không gặp Nhị sư tỷ. Sau đó hỏi thăm Vương chủ nhiệm, nghe nói Nhị sư tỷ là nhân tài được đại lão Trương coi trọng nên đã bị phái đi đâu đó học tập.
Trên đường lại hỏi thân sư huynh xem có đúng không.
"Đi nước ngoài rồi, nàng không nói cho các ngươi sao?" Thân Hữu Hoán đáp, "Đi tham gia hội nghị giao lưu quốc tế."
Có lẽ Nhị sư tỷ nhận được nhiệm vụ học tập gấp nên đi vội, chưa kịp nói với nàng và đại sư tỷ.
"Nàng sẽ về nhanh thôi, chỉ một hai tuần." Thân Hữu Hoán vừa trả lời nàng vừa đột nhiên quay đầu hỏi, "Ngươi có muốn ra nước ngoài không?"
Nhìn vẻ mặt cười híp mắt của thân sư huynh, trông cứ như bắt được tâm tư nhỏ nhặt nào của nàng.
Bàn về chuyện cơ hội xuất ngoại học tập tốt như vậy, không ai là không muốn.
"Nếu ngươi mà đến Quốc Trắc, chủ nhiệm Trương chắc chắn sẽ cho ngươi cơ hội này." Thân Hữu Hoán nhanh chóng nắm lấy cơ hội, kéo những lãnh đạo có quyền lực vào cuộc nói chuyện của mình.
Tạ Uyển Oánh im lặng không nói, cũng chẳng biết nói gì cho phải.
Đến luận văn tốt nghiệp của nàng còn chưa viết xong nữa là.
Nhớ đến việc này, Thân Hữu Hoán liền nhắc nhở: "Nghĩ kỹ đề tài đi, nhờ chủ nhiệm Trương ghi tên trong bài báo cũng được, sẽ có lợi cho việc em muốn đăng trên tạp chí nổi tiếng nào."
Lời đề nghị nào của thân sư huynh cũng khiến người khác xao động.
Liếc nhìn biểu cảm của nàng, Thân Hữu Hoán thừa thắng xông lên mở hết công suất: "Bên Quốc Hiệp nếu có suất đi nước ngoài nữa, đoán là không cân nhắc về các chuyên khoa tim mạch hay não nữa đâu, vì trước đây đã cử không ít người đi rồi."
Như Tống Học Lâm giờ đến khoa ngoại thần kinh rồi đấy, chứ xem Ngô viện trưởng keo kiệt thế kia mà để người giỏi như vậy ở lại nước ngoài 'mạ vàng' à.
Cơ hội được công phái đi nước ngoài giờ phải xem xét kế hoạch của đơn vị, chứ không còn quá liên quan đến năng lực cá nhân nữa.
So với Quốc Hiệp thì Quốc Trắc là bệnh viện chuyên khoa nên không cần cân nhắc các chuyên khoa khác, hơn nữa lãnh đạo Quốc Trắc rất mạnh tay trong việc bồi dưỡng nhân tài. Mỗi năm chỉ cần có nhân tài là sẵn lòng tạo điều kiện để người đó ra nước ngoài học tập, như Hà Hương Du mới đến không lâu đã được bệnh viện tích cực bồi dưỡng rồi đó.
Đi nước ngoài học tập không nghi ngờ gì là sẽ học được kiến thức tiên tiến nhiều hơn ở trong nước.
Thân Hữu Hoán còn đưa ra một ví dụ về bản thân: "Số lần tôi đi nước ngoài sau khi đến Quốc Trắc còn nhiều hơn xa so với sư huynh Cận."
Lời này ngầm cho thấy, kỹ thuật phẫu thuật can thiệp của thân sư huynh có được là nhờ chương trình học tập tu nghiệp hoàn chỉnh khi xuất ngoại. Sư huynh Cận không được may mắn như thân sư huynh.
Ai bảo Ngô viện trưởng lại không mấy hứng thú với sự phát triển của khoa phẫu thuật can thiệp tim mạch trong bệnh viện làm gì.
Việc giành lấy cơ hội ra nước ngoài học tập ở Quốc Hiệp khó khăn cỡ nào. Nghĩ mà xem, sư huynh Đào, sư huynh Vu, sư tỷ Khương, cả đại sư tỷ của họ đều chưa được đi đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận