Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 144 - Phần thưởng của tập đoàn



Chương 144 - Phần thưởng của tập đoàn




Mì xào nước tương rất ngon. Buổi trưa bạn nhỏ Tranh Tranh ăn một bát to. Ngô Lệ Tuyền ăn một bát mì trộn nước tương và một đĩa thịt bò thái miếng mỏng. Đồ ăn rất ngon, Tạ Uyển Doanh cũng ăn rất nhiều.
Sau bữa trưa, cả ba người quay về và ngủ ở trong ký túc xá. Ngô Lệ Tuyền nói rằng ngày mai cô ấy sẽ đưa bạn nhỏ đi chơi. Tranh Tranh càng ngày càng trở nên thân thiết hơn với hai chị gái này, bệnh tình của ba đang có chuyển biến tốt hơn, vẻ mặt vui cười thường xuyên hiện hữu trên khuôn mặt nhỏ của cô bé lúc này.
Khoảng ba, bốn giờ chiều, Hoàng Chí Lỗi báo tin đến, cho biết ông bà của Tranh Tranh đã đến bệnh viện. Tạ Uyển Doanh vội vàng đưa cô bé đến bệnh viện để gặp người thân.
Tại cửa ở phòng chăm sóc đặc biệt, Hoàng Chí Lỗi vẫy tay với bọn họ.
Ngô Lệ Tuyền đã nhìn thấy anh từ xa, nói với Tạ Uyển Doanh: "Các bác sĩ trong bệnh viện của cậu đều đẹp trai như vậy sao?"
Đàn anh Hoàng của cô rất đẹp trai, nếu chụp ảnh và đăng lên mạng chắc chắn có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Cả ba người đã đi đến trước mặt của Hoàng Chí Lỗi.
“Đàn anh, đây là một người bạn em quen từ nhỏ ở quê.”Tạ Uyển Doanh giới thiệu ngắn gọn về người bạn của cô với đàn anh của cô.
Hoàng Chí Lỗi gật đầu, cúi người xuống và chào hỏi cô bé Tranh Tranh: "Sao rồi? Em có nghe lời của chị bác sĩ không, em đã ăn chưa?"
"Em ăn rồi, ăn mì trộn nước tương." Tranh Tranh báo cáo với anh bác sĩ.
"Em nhìn xem ai đến đây? ”Hoàng Chí Lỗi tránh sang một bên.
Hai ông bà cụ ở phía sau đi lên.
“Ông ơi, bà ơi!” Tranh Tranh vội vàng chạy lại chỗ hai ông bà cụ.
“Tranh Tranh.” Hai ông bà cụ ôm đứa nhỏ, vô cùng đau khổ, liên tục cảm ơn các bác sĩ: “Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ. Nếu như không phải là các bác sĩ, ba của nó không biết liệu có thể sống tiếp được không, đứa trẻ không biết phải làm sao. Chúng tôi không ở đây nên không biết tình hình như thế nào."
Các bác sĩ xua tay: “Chuyện nên làm mà.”
"Ba của con đang nằm viện, Tranh Tranh, chỉ còn hai ông bà có thể ở bên cạnh chăm sóc con." Hai ông bà cụ nói với đứa trẻ.
Cô bé sẽ phải rời xa chị bác sĩ? Tranh Tranh không nỡ, đôi mắt nhỏ quaymlại nhìn chằm chằm vào Tạ Uyển Doanh không rời.
"Bác sĩ phải cứu bệnh nhân, rất bận, không thể đi chơi cùng con." Hai ông bà cụ hiểu rõ ánh mắt của đứa trẻ, dỗ đứa trẻ vui vẻ.
Bác sĩ muốn cứu rất nhiều bệnh nhân giống như ba, Tranh Tranh không còn cách nào khác cúi đầu xuống vân vê ngón tay.
Ông nội bà nội đưa Tranh Tranh qua chỗ người đàn ông đang mặc bộ vest và đeo cà vạt. Người đàn ông đó bỗng quay sang nói với Tạ Uyển Doanh: "Bác sĩ Tạ, tôi là thư ký của giám đốc Tề là giám đốc Tập đoàn Năng lượng Quốc gia. Lão Lưu là một nhân viên của tập đoàn chúng tôi. "
“Xin chào.” Tạ Uyển Doanh chào hỏi người ở phía bên kia một cách lịch sự, nhưng không hiểu tại sao bên kia đột nhiên đến tìm cô.
Người đàn ông đưa chiếc túi nhỏ ở trên tay tặng cho cô: "Đó là một chiếc điện thoại Nokia, tặng cho bác sĩ Tạ. Cảm ơn cô đã cứu nhân viên của tập đoàn chúng tôi. Xin bác sĩ Tạ đừng từ chối, đây là phần thưởng do tập đoàn chúng tôi quyết định trao tặng sau buổi họp. Chúng tôi biết là bác sĩ các cô không nhận quà, tuy nhiên, chiếc điện thoại này thì khác, công việc này đối với bác sĩ Tạ rất quan trọng. Tôi hy vọng bác sĩ Tạ có thể sử dụng chiếc điện thoại này để cứu sống nhiều người hơn. Tập đoàn của chúng tôi cấp học bổng cho các sinh viên hàng đầu của trường y khoa mà cô đang theo học hàng năm. Bác sĩ Tạ, cô là một sinh viên xuất sắc của Hiệp hội Y khoa Quốc gia, cũng đã từng chấp nhận học bổng từ tập đoàn của chúng tôi, điện thoại chỉ là phần thưởng tương tự như vậy."
Hoàng Chí Lỗi và Ngô Lệ Tuyền đang ở bên cạnh xem ngay lập tức rất bất ngờ: “Trình Giảo Kim này đột nhiên từ ở đâu ra đây vậy?”
Ngô Lệ Tuyền phàn nàn: "Không phải tôi đã đồng ý tặng điện thoại di động cho Doanh Doanh trước sao?"
Nghe lại những câu tương tự, trong lòng Hoàng Chí Lỗi nghĩ: Hỏng rồi, anh không nhận ra sớm hơn? Chẳng lẽ do anh chưa đủ quan tâm đến đàn em sao?
Ông nội, bà nội của Tranh Tranh đi đến và nói với Tạ Uyển Doanh: “Ông bà đã bàn bạc với ba của nó xong rồi, chúng tôi sẽ tặng điện thoại di động cho con. Làm sao mà con có thể trở thành một bác sĩ giỏi được khi mà không có điện thoại di động? Vào thời điểm quan trọng, nếu bệnh nhân không thể liên lạc với con mà họ muốn tìm con để được giúp đỡ thì họ phải làm sao? "



Bạn cần đăng nhập để bình luận