Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2625: [2625 ] thừa nhận (length: 3770)

"Ái, ngươi yên tâm, quan hệ giữa mẹ ngươi và mẹ ta không phải chuyện đùa. Mẹ ta nhất định sẽ dốc toàn lực cứu dì Dương." Đới Nam Huy đi tới xoa đầu Lý Á Hi đang kích động để an ủi. Giống như lời hắn cam đoan, sẽ coi như sinh viên y hỗ trợ mẹ trấn an tâm trạng người thân.
Ánh mắt Đới Vinh Hồng khóa chặt động tác con trai sờ đầu cô gái kia. Giờ phút này, những người khác có thể thấy, trong mắt bà ta là bóng tối, tối như động không đáy, một màu đen không thấy đáy, tỏa ra một luồng khí lạnh thấu xương.
Đới Nam Huy không nhìn thấy đôi mắt này của mẹ mình.
Lý Á Hi nhìn thấy, hai tay đẩy hắn ra, xoay người nói với các bác sĩ: "Tôi tới ký tên."
"Mày dám?" Ba Á Hi quát lớn với nàng.
"Tôi sao lại không dám? Ông sợ tôi hại chết mẹ tôi và các em tôi có phải không? Ông cứ yên tâm một trăm lần, nếu như họ chết thì tôi sẽ đi chôn cùng, như vậy chẳng phải ông vui nhất sao."
Miệng ba Á Hi run rẩy.
"Bác sĩ Tạ..." Lý Á Hi chạy ra ngoài tìm bác sĩ Tạ. Cô tin rằng bác sĩ Tạ nhất định đồng ý cho cô ký giấy đồng ý phẫu thuật của mẹ cô.
Người nhà liều mạng tìm một thực tập sinh. Một đám đại lão có mặt ở hiện trường kịp phản ứng. Đều là người thân trực hệ, về phương diện pháp luật người bệnh không ủy quyền cho ai là người quyết định giúp bà ta trong tình huống này, ai cũng có thể ký.
Ca phẫu thuật cuối cùng có thể tiến hành.
Bệnh nhân được đẩy tới phòng phẫu thuật trước để mổ lấy thai.
Các bác sĩ khoa tim mạch ngoại đang chuẩn bị công tác, chuẩn bị tiếp ca cứu sản phụ. Nếu sinh con non thì bác sĩ nhi khoa cần có mặt tại chỗ.
Ở cửa phòng phẫu thuật, Tạ Uyển Oánh gặp được thầy Niếp đã một thời gian không gặp. Chưa kịp chào hỏi thầy Niếp thì đã thấy lãnh đạo bệnh viện đến.
Chủ nhiệm Dương vừa đến, tất cả bác sĩ đều ý thức được đây là khâm sai đại thần do viện trưởng Ngô phái đến, mặt ai nấy cũng căng thẳng.
Cấp cứu bệnh nhân là quan trọng nhất, chủ nhiệm Dương chỉ huy nói: "Chủ nhiệm Lâm đã vào phòng phẫu thuật chưa? Bác sĩ phó đâu? Khoa nhi đã vào trong phòng phẫu thuật chờ lệnh chưa?"
Không cần lãnh đạo bệnh viện phải nói nhiều, một đám bác sĩ ai nấy đều bận công việc.
Chủ nhiệm Dương quay đầu, ánh mắt xoạt một tiếng, rơi vào chỗ Đới Vinh Hồng.
Vợ vào phòng phẫu thuật, ba Á Hi không ngừng bám theo bác sĩ bạn mình chất vấn: "Vinh Hồng, ca phẫu thuật này sao rồi? Thật sự có được không? Không được thì cô mở miệng ra, nếu không hại chết vợ con tôi."
Lãnh đạo bệnh viện đang ở đây, Đới Vinh Hồng chỉ có thể nói: "Dạ, bệnh nhân cần được phẫu thuật cấp cứu."
"Lúc trước cô không nói vậy." Ba Á Hi mất hứng, bắt đầu truy cứu việc bà ta lật lọng phải chịu trách nhiệm.
Cái duyên cớ đó là do ông không phải do tôi. Lửa giận trong lòng Đới Vinh Hồng bốc lên, nghĩ rằng mình thật sự bị cái gia đình này kéo vào trong hố.
"Lời bác sĩ các người nói không thể xem người nhà chúng tôi như khỉ mà đùa, nói trước nói sau không giống." Ba Á Hi thẹn quá hóa giận tố cáo với chủ nhiệm Dương.
"Ông yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý người có trách nhiệm." Chủ nhiệm Dương nói.
"Ơ, xử lý người?" Ba Á Hi giật mình vì lời nói này của đối phương.
Không phải ông rất thích nhờ bác sĩ bạn bè giúp ông làm loạn trong bệnh viện sao? Chúng tôi sẽ xử lý cô ta. Trên cặp mắt kính của chủ nhiệm Dương lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Chuyện này vốn thuộc quyền quản lý của ông ta, thầy thuốc nào dám làm bậy vi phạm pháp luật trong kỹ thuật y liệu, thanh thiên trảm đao của ông ta sẽ không rơi xuống vô ích.
"Chủ nhiệm Đới, cô đi theo tôi." Chủ nhiệm Dương lạnh lùng nói.
Thấy con trai vừa không ở đây, Đới Vinh Hồng đi theo chủ nhiệm Dương rời khỏi nơi này.
Ba Á Hi nhìn theo bóng lưng bà ta, đột nhiên hai chân có chút mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế dài.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ! ! ! Chúc các bạn ngủ ngon~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận