Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1272: Bác sĩ cứu người cũng phải nói đến vận khí



Chương 1272: Bác sĩ cứu người cũng phải nói đến vận khí




Chương 1272: Bác sĩ cứu người cũng phải nói đến vận khí
Một số học sinh trung học đọc được thông tin trong mắt cô, không thể không gật đầu. Một ngày nào đó, có lẽ họ có thể giống như chị gái bác sĩ này, biết tại sao bạn cùng lớp của họ đột ngột qua đời, với tư cách là một bác sĩ sẽ biết có thể làm cách nào để ngăn chặn thảm kịch như vậy.
Thời gian không đợi người, Tạ Uyển Doanh xoay người nhảy lên xe cứu thương, cùng lớp trưởng ngồi chung một chỗ. Thấy lớp trưởng có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, Tạ Uyển Doanh trêu ghẹo lớp trưởng nói: "Lớp trưởng cậu có muốn nói với bọn họ vài câu hay không, khuyến khích bọn họ một chút.”
Mấy đứa trẻ đứng bên cạnh xe cứu thương không đi, là định nhìn bọn họ rời đi.
Nhạc Văn Đồng nhận được lời của cô, trong lòng chỉ có thể nghĩ đến một nhóm bạn học đánh giá cô: Lúc Doanh Doanh nói đùa, nhớ làm bộ như không nghe thấy. Bởi vì trò đùa Doanh Doanh quá nhàm chán.
Nữ sinh tài năng duy nhất trong lớp, hết lần này tới lần khác lại không biết nói đùa. Chứng tỏ rằng thiên tài vẫn còn thiếu sót.
"Không cần." Nhạc Văn Đồng cự tuyệt. Nguyên nhân rất đơn giản, làm lớp trưởng quản lý đội ngũ của mình bốn năm đã quản đến mệt muốn chết, không có thời gian rảnh rỗi khác.
Lớp trưởng vẫn luôn luôn lãnh khốc như thế. Tạ Uyển Doanh cười một tiếng.
Lại nhìn tâm tình giáo sư Tân không tốt lắm, đang ngồi ghế phụ một mình giải tỏa buồn bực trong lòng.
Xe cứu thương bấm còi báo động rời trường, âm thanh có vẻ hơi buồn thương.
Màn đêm đã kết thúc, đèn neon đầy trời trong thành phố lớn. Người lớn và trẻ em trở về nhà sau một ngày bận rộn. Chỉ là một bệnh nhân trẻ tuổi cùng người nhà mình đã ngăn cách âm dương không thể đoàn tụ nữa.
Nhân viên y tế trên xe chạy tới không cứu được người, ai nấy đều tự điều chỉnh tâm lý để tiếp tục công việc tiếp theo.
Trở lại bệnh viện, xe vẫn chưa dừng lại, tối nay chị Từ cũng đang làm nhiệm vụ chạy ra hét lên với tài xế xe cứu thương: "Phải đi cấp cứu lần nữa, bác tài, đừng lái xe đi.”
Hôm nay việc kinh doanh của khoa cấp cứu quá tốt rồi đi. Tài xế xe cứu thương vừa định xuống buồng lái nghỉ ngơi chỉ có thể nhấc chân trở lại buồng lái.
Y tá đi cùng xe cũng quay đầu ngồi trở lại trong xe, không di chuyển xuống nữa.
Tân Nghiên Quân thò đầu hỏi chị Từ: "Là muốn tôi đi cùng xe có phải không? Bệnh nhân như thế nào?”
"Không phải cô, bác sĩ tân. Là bác sĩ Lý, một bệnh nhân phẫu thuật." Chị Từ vẫy tay bảo cô ấy xuống xe.
Tân Nghiên Quân dẫn hai sinh viên từ xe cứu thương xuống, đi qua bắt chuyện cùng chi Từ. Sau khi xe cứu thương đi cấp cứu trở về phải viết hồ sơ liên quan. Chị Từ cũng muốn hỏi họ về việc khám bệnh và tiếp nhận bệnh nhân.
"Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, mười lăm tuổi, khi đến đó đồng tử đã giãn ra rồi." Ngữ khí nói chuyện của Tân Nghiên Quân dường như không có khí lực gì, bởi vì cảm thấy uể oải.
"Khó trách không thấy các người đưa người trở về. Tôi nghĩ, chắc chắn hoặc là bệnh nhân bị quá nhẹ không cần thiết, hoặc là không cứu được." Chị Từ có kinh nghiệm lão đạo, mở miệng thẳng thừng không nói nhảm nửa câu: "Hôm nay vận mệnh của phòng cấp cứu chúng ta xui xẻo đứng đầu. Nghe nói rằng không ai sống sót trong số những bệnh nhân mà họ ra ngoài cứu vào ban ngày.”
Trong lòng Tân Nghiên Quân run rẩy. Đêm nay là đến lượt cô ấy đi theo xe, sớm biết thì đã đổi ca với bác sĩ Đổng vào hôm qua rồi. Vận may này của bác sĩ Đổng rõ ràng tốt hơn cô rất nhiều.
Thỉnh thoảng các bác sĩ sẽ nói về vận may khi nhận bệnh nhân, nếu lúc đi đều đã chết giống như bệnh nhân này, một thân kỹ thuật của bác sĩ cũng chỉ có thể vô dụng. Bác sĩ không phải là thần tiên, không có phép thuật có thể làm cho người chết sống lại.
"Bệnh nhân gì?" Tân Nghiên Quân hỏi người bạn khoa ngoại kia của mình sẽ đón bệnh nhân như thế nào, nghĩ về vận may của bác sĩ phẫu thuật vào tối nay.
"Ngoại thương." Chị Từ trả lời: "120 nói không rõ ràng, cụ thể phải đến hiện trường xem tình hình như thế nào.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận