Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2954: [2954 ] mãnh liệt so sánh (length: 3974)

Sắp xếp đưa đứa bé đi chụp CT phần đầu cấp cứu.
Nói về việc này, phẫu thuật cắt mở khí quản thì có thể làm, nhưng chụp cộng hưởng thì không được. Từ các ca bệnh trước đó có thể thấy, cộng hưởng từ là một xét nghiệm có giá trị trong việc chẩn đoán các bệnh về não bộ.
Cuối cùng, sau một hồi hỗ trợ từ khoa cấp cứu, họ cũng tiếp nhận được bệnh nhân thuộc khoa ngoại thần kinh. Trong lúc chờ phòng chụp CT trả kết quả, đứa bé được đưa vào khoa ngoại thần kinh sắp xếp ổn thỏa, người nhà đi theo đến khu nằm viện.
Xét thấy bác sĩ Tiêu chẩn đoán ban đầu có nghi ngờ sai sót, bác sĩ tiếp nhận ở khoa ngoại thần kinh cần tiến hành xem bệnh lại một cách cẩn thận cho bệnh nhân. Đứa bé không trả lời được câu hỏi, chỉ có thể hỏi người nhà. Bác sĩ mời người nhà vào phòng làm việc của bác sĩ để nói chuyện riêng.
Lần này, Tống Học Lâm không ngăn cản đồng nghiệp làm việc, ngồi sang một bên thoải mái rót cho mình ly trà để dưỡng thần, mỹ kỳ danh viết là tranh thủ thời gian có thể nghỉ ngơi. Mặt khác, điều quan trọng hơn chính là, khi bác sĩ Tạ thể hiện sự hứng thú sâu sắc với các ca bệnh khó về thần kinh ngoại khoa, thì rất cần sự khích lệ.
Ngoài các bác sĩ đang công tác ở khoa ngoại thần kinh, phòng làm việc trong nhất thời có chút ồn ào náo nhiệt. Thì ra Mễ Văn Lâm, Mễ Tư Nhiên, Phạm Vân Vân mấy sư đệ sư muội này, từ khoa cấp cứu như đàn chó con chạy theo đến, muốn tiếp tục quan sát các sư huynh sư tỷ làm việc.
Người nhà kéo ghế ngồi xuống đối diện bác sĩ.
Lấy bút bi ra, đặt giấy A4 trắng trơn trước mặt để bắt đầu, Tạ Uyển Oánh hỏi người nhà: "Cô chú kể lại cho cháu thói quen ăn uống, sinh hoạt bình thường của cháu ở nhà."
Những người khác, như đồng học Phan Thế Hoa, đi đến trạm y tá cầm hồ sơ bệnh án kẹp, đứng một bên chỉnh sửa dặn dò đơn, vừa nghe đồng nghiệp Tạ khám bệnh.
Bệnh nhân mới nhập viện rất nhiều, vì hồ sơ bệnh án nằm viện là hệ thống điện tử, bác sĩ cần phải làm công tác nhập máy tính.
Cảnh đồng học tìm một máy tính của bệnh viện đang mở, gõ bàn phím giúp mọi người. Sau khi thiết lập hồ sơ bệnh án mới cho bệnh nhân nhập viện xong, mở trang bìa của giấy ghi chép nhập viện chuẩn bị viết.
Ngụy Thượng Tuyền vốn đã ở khoa ngoại thần kinh, ngồi cạnh Cảnh đồng học nhìn đối phương gõ chữ, vừa nhỏ giọng hỏi người mới đến kia là ai. Biết được là hai vị sư đệ sư muội cao lãnh phái, Ngụy Thượng Tuyền không khỏi quay đầu lại so sánh mặt trái táo tinh thần phấn chấn bừng bừng của Phạm Vân Vân và khuôn mặt cao ngạo của Mễ Tư Nhiên.
Như suy nghĩ lúc trước của hắn, sư muội đáng yêu tương đối được người quý mến, mặt trái táo của Phạm Vân Vân trong mắt hắn nhìn khá vừa mắt. Tin chắc cảm nhận của đồng nghiệp Tạ cũng giống hắn. — Ngụy đồng học nghĩ.
Mễ Văn Lâm và Mễ Tư Nhiên đứng tách biệt với Phạm Vân Vân, hai bên đội hình giữa ít nhất cách một khoảng đầu người, đủ để giữ khoảng cách, cho thấy khả năng đây là hai phe nước lửa bất dung. Ba cặp mắt có một điểm chung là ánh mắt chuyên chú đều rơi vào người sư tỷ Tạ. Ai bảo sư tỷ Tạ chính là 'soái', nhìn tình hình trước mắt đều biết sư tỷ Tạ là người dẫn đầu đang chỉ đạo.
Trong những người nhà, chủ yếu có mẹ và bà ngoại của đứa bé chịu trách nhiệm chăm sóc, chỉ có các bà biết tình hình có thể trả lời câu hỏi của bác sĩ, nói: "Ba bữa ăn của cháu đều ăn chung với chúng tôi, chúng tôi không có chuyện gì, không hiểu vì sao cháu lại bị thế này."
"Vậy có khả năng tự cháu lén ăn đồ gì không? Ngoài mọi người ra có ai khác cho cháu ăn gì không?"
"Bình thường chúng tôi cũng có hàng xóm qua lại, hàng xóm cho con chúng tôi chút đồ ăn cũng thường, không có vấn đề gì. Nếu đồ ăn không tốt, nhà họ ăn chẳng phải cũng sẽ bị sao?" Người nhà nói vậy cũng dựa vào chuyện bác sĩ hỏi mà sinh nghi, "Có ai bỏ thuốc độc con chúng tôi sao?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận