Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1504: Khoa lâm sàng luôn có nhiều biến hóa



Chương 1504: Khoa lâm sàng luôn có nhiều biến hóa




Chương 1504: Khoa lâm sàng luôn có nhiều biến hóa
“Anh ăn thêm chút nữa, không ăn sao có thể khỏe lại được?” Thượng Tư Linh khuyên bảo khích lệ chồng mình ăn thêm hai miếng nữa.
Tiêu Thụ Vương vừa muốn vừa không muốn đáp lại lời vợ, cơ thể không chút sức lực là một, mặt khác não bộ anh ấy tựa hồ dừng lại trong cảnh tượng chiếc xe kia bị nghiền nát rất đáng sợ, như là rơi vào vũng bùn không thoát ra được.
“Chị dâu, anh họ.”
Nghe thấy giọng nói, Thượng Tư Linh ngoảnh đầu lại.
Một cô gái duyên dáng xinh đẹp đứng yên trước cửa phòng bệnh, tóc dài rủ xuống vai, áo lông màu vàng nhạt trên người toát lên vẻ chất phát tự nhiên.
Thượng Tư Linh sững sờ nửa ngày trời mới nhớ ra cô gái xinh đẹp này là ai, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Doanh Doanh, em lớn lên xinh đẹp vậy sao?”
Chị dâu quá khen người, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng thẹn thùng, đi vào trong phòng bệnh nói: “Mặt em không có trang điểm, răng không có trắng.”
“Thụ Cương, anh nhìn xem, Doanh Doanh xinh đẹp hơn nhiều so với lúc chúng ta nhìn thấy em ấy hồi nhỏ. Lúc trước bố em ấy đưa em ấy và mẹ em ấy lên tỉnh thăm chúng ta thuận tiện ngồi chơi một lát, khi đó em ấy mới là học sinh tốt nghiệp tiểu học còn chưa lên trung học. Trong ấn tượng của em thì em ấy là một cái gậy nhỏ. Hiện tại em ấy đã biến thành một người đẹp rồi.”
Vợ như chim sẻ líu ríu bên tai, Tiêu Thụ Cương mờ mịt nhưng trong mắt vẫn hiện rõ khuôn mặt của Tạ Uyển Doanh. Thời gian dần trôi qua, mắt anh ấy phát ra một tia sáng, khóe miệng động đậy, giọng nói yếu ớt thốt ra: “Là Doanh Doanh.”
“Đúng, là Doanh Doanh.” Lúc Thượng Tư Linh nhìn thấy em họ nhỏ của chồng, chẳng biết tại sao cô cảm giác mình có thể nói lớn tiếng.
Chuyển cái ghế tựa cho em họ nhỏ của chồng ngồi, Thượng Tư Linh hỏi: “Em đã ăn gì chưa?”
Không khách sáo với chị dâu, Tạ Uyển Doanh thừa nhận bản thân chưa kịp ăn gì.
“Em nói em muốn đến, thật sự đã đến rồi. Chị hoàn toàn không ngờ em lại đến nhanh như thế.” Thượng Tư Linh cười vỗ nhẹ vào bả vai cô, móc ví ra đi xuống dưới lầu mua bữa sáng cho cô: “Em ngồi đây với anh họ em. Lát nữa có thể sẽ có bác sĩ đến kiểm tra phòng. Em có thể hỏi bác sĩ tình hình cụ thể.”
Vâng. Tạ Uyển Doanh nghe lời chị dâu.
Tiêu Thụ Cương không còn sức để nói chuyện, nhưng vẫn không quên nhắc nhở em họ: “Đặt túi xuống đi.”
Vác cái cặp đựng sách rất nặng, Tạ Uyển Doanh đặt túi xuống, đi đến bên cạnh giường bệnh.
Trên thân dưới của anh họ lớn có để ống dẫn lưu. Sau khi khoa tim mạch phẫu thuật xong, ống dẫn lưu lồng ngực kín đã được sử dụng. Trong tình huống bình thường, lồng ngực chịu áp lực phụ, nếu cần dẫn lưu thì phải chọn hệ thống dẫn lưu kín để phòng tránh khí bên ngoài tiến vào trong, đây là chỗ khác biệt nhất trong phẫu thuật so với các bộ phận khác trên cơ thể.
Cho thấy cái chai nối liền với ống dẫn lưu có chứa nước, gọi là bình kín nước.
Bình kín nước lợi dựng nguyên lý dẫn bằng siphon để hút khí và máu dư thừa trong lồng ngực vào trong đầu bình. Quan sát túi dẫn lưu giống với bình dẫn lưu, quan sát tình trạng của vật bị hút ra trong bình kín nước có thể gián tiếp hiểu rõ tình trạng miệng vết thương khép lại trong lồng ngực của bệnh nhân.
Sau khi tiến hành phẫu thuật xong, chất chảy ra chắc chắn càng ngày càng ít không, sau đó nhổ kim.
Sau khi Tạ Uyển Doanh cẩn thận xem xét, kết luận vật dẫn lưu ra không nhiều lắm, rõ ràng phẫu thuật khâu phổi khá là thành công. Miệng vết thương trong lồng ngực bệnh nhân đang dần dần khép lại, kết quả bác sĩ không nghĩ tới nảy sinh vấn đề khác.
Chảy máu nhiều, cần cầm máu, các loại thuốc cầm máu đều dùng. Sau khi cầm máu, thuốc cầm máu ngừng lại. Hệ thống mạch máu trong cơ thể bệnh nhân chỉ cần không chảy máu, thông thường sẽ hồi phục rồi khỏe lại như cũ. Bởi vậy vấn đề sau phẫu thuật của Tiêu Thụ Cương là điều bác sĩ rất khó nghĩ đến đầu tiên.
Trên giường bệnh luôn luôn như vậy, có rất nhiều biến hóa không lường trước được, khiến cho bác sĩ trở tay không kịp.





Bạn cần đăng nhập để bình luận