Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3315: [3315 ] không ngươi hiểu (length: 3960)

Bởi vì những người này trên người có những vết thương dễ thấy, nên bà Tào cũng không khó để đưa ra kết luận ban đầu. Bà đánh giá tình trạng hai người bị thương nặng tương đồng với đánh giá của Tạ đồng học.
Phải cưa chân tay, hơn nữa e rằng chỉ khi đến hiện trường cưa chân tay mới có thể giữ được tính mạng.
Rồi chuyện của bé Tào Trí Nhạc đến đây.
Phải nói rằng, sau khi bị bà nội hét lên ra lệnh phải ở yên trong xe, thì bé có hơi chán nản. Cho đến khi nhận được điện thoại và nhiệm vụ mà chị xinh đẹp đưa cho, thì tinh thần đứa trẻ lại phấn chấn hẳn lên.
Đứa bé sáu tuổi không hề nhàn rỗi, cầm điện thoại di động lên, đầu ngón tay út bên trái trước tiên ấn thật nghiêm túc chính xác vào các phím số 120 để gọi.
Tút tút tút, đường dây điện thoại được kết nối, câu đầu tiên của đứa trẻ là không dài dòng trực tiếp ra lệnh: "Các ngươi mau phái xe cứu thương đến đây."
Nhân viên trực tổng đài 120 nhanh chóng phản ứng lại, nghe ra là giọng của trẻ con liền hỏi: "Cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Bên cạnh cháu có người lớn không? Nếu có thì cho ba mẹ cháu nghe máy."
Một đứa bé còn đang thay răng sữa, có khi nói chuyện còn chưa rõ hết. Nếu bị trẻ con làm cho hiểu lầm sai về tin tức ở hiện trường thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác cứu hộ tiếp theo.
"Người bên cạnh ta đều ở trong kia cứu người." Tào Trí Nhạc báo cáo, "Bọn họ đang cứu người không rảnh nghe điện thoại, để ta thay mặt."
Giọng đứa trẻ nghiêm túc vô cùng, không hề có ý đùa cợt hay nói lung tung.
Nhân viên trực tổng đài 120: Đứa bé này nói chuyện có vẻ ổn đấy, có chút logic, có thể hỏi thêm xem sao.
"Cháu kể xem chuyện gì đã xảy ra?"
"Nhiều xe bị đất chôn lắm." Tào Trí Nhạc nói.
"Xảy ra ở đâu?" Khi hỏi vấn đề quan trọng này, nhân viên tổng đài trong lòng lo lắng. Ở rất nhiều cuộc gọi cầu cứu thì đây là vấn đề mà người lớn đôi khi còn không biết rõ đáp án.
Tào Trí Nhạc lập tức cung cấp cho đối phương hai đầu mối: "Báo cảnh sát đi, các người có thể hỏi cảnh sát. Nơi này là đường Thành Giang."
"Cháu biết đường Thành Giang à?"
Không ai nói cho đứa trẻ biết, là do thằng bé thông minh khi ngồi xe không có việc gì làm nên quan sát bảng chỉ đường ven đường mà nhớ được.
Nhân viên trực tổng đài 120 cạch cạch cạch dùng bút ghi lên giấy: "Được rồi, chúng tôi sẽ lập tức phái xe cứu thương của bệnh viện gần nhất đến hiện trường."
Bé Tào Trí Nhạc dặn dò: "Cần rất nhiều xe cứu thương, có bao nhiêu chiếc phái bấy nhiêu chiếc."
Nhân viên trực tổng đài 120: ...Đã rõ.
"Bảo xe cứu thương mang theo--" Bé Tào Trí Nhạc tiếp tục thực hiện thông báo nhiệm vụ.
"Trên xe cứu thương có bác sĩ và vật tư cứu thương, cháu cứ yên tâm." Có lẽ nghe ra được giọng của đứa bé quá mức lo lắng nghiêm trọng, nhân viên trực tổng đài 120 bất giác cũng an ủi.
"Không đủ." Tào Trí Nhạc gạt lời của đối phương đi.
Không đủ? Nhân viên trực tổng đài 120 hết sức kinh ngạc.
"Chị xinh đẹp nói không đủ." Tào Trí Nhạc nói. Không cần bà nội Tào ở phía sau nhắc nhở, mà chị xinh đẹp đã sớm nói cho bé biết về các hạng mục có thể phải thông báo với 120, "Có thể ở hiện trường có người bị thương phải cưa chân tay."
Đứa bé này có hiểu cưa chân tay là gì không vậy? Bởi vì giọng của thằng bé quá mức bình tĩnh, ổn định đến mức không bình thường, cứ như là một bác sĩ nhãi con vậy. Nhân viên tổng đài nghĩ.
Về việc cưa chân tay, chị xinh đẹp không có thời gian giải thích cho thằng bé cưa chân tay là gì. Nhưng không thành vấn đề, bé Tào Trí Nhạc sinh ra trong gia đình có truyền thống làm bác sĩ, nên biết về các thuật ngữ y học nhiều hơn so với những đứa trẻ khác. Thứ mà bé am hiểu nhất thực ra không phải là đàn dương cầm mà là y học.
"Cưa chân tay có nhiều loại. Cưa chân tay có loại cưa chi lớn cưa chi nhỏ. Nếu chỉ cắt một ngón tay thì gọi là cưa chi nhỏ. Mà cưa bỏ cả cái chân thì gọi là cưa chi lớn, chú không hiểu à?"
Nhân viên trực tổng đài 120: Tôi thật sự có thể không hiểu bằng cháu, đứa bé này từ đâu ra vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận