Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2180: [2180 ] các bạn học đến (length: 3846)

Thấy Đàm lão sư có lời muốn nói, Tạ Uyển Oánh lắng nghe.
“Hắn tối hôm qua xét nghiệm ra chỉ số tế bào bạch cầu hơi cao. Chỉ cần đ·á·n·h một đợt điều trị, khoảng thời gian này chú ý cho hắn nghỉ ngơi, ăn uống phải chú ý.” Đàm Khắc Lâm nói.
“Vâng, Đàm lão sư.” Tạ Uyển Oánh cầm quyển sổ nhỏ ghi lại.
Người khác lại nói với nàng: “Mẹ của em đi mua bữa sáng rồi. Biết em có thể về nên đi mua đồ ăn ngon cho em đấy.” Mẹ nàng luôn đau lòng cho nàng, mỗi lần gọi điện thoại lo lắng nhất là con gái chưa ăn gì. Chắc là biết nàng không biết nấu ăn, cảm thấy nàng khó ăn được đồ ngon nên sợ nàng đói bụng. Đây là đặc điểm chung của nhiều bậc cha mẹ ở nước mình, không sợ gì khác chỉ sợ con cái ăn không ngon.
Các thầy cô khác đã đi, Tạ Uyển Oánh cùng phụ đạo viên ngồi chung chờ mẹ nàng về.
“Mẹ em thật trẻ.” Nhậm Sùng Đạt khen.
Phụ đạo viên cũng ngọt ngào khen mẹ nàng trẻ. Khóe môi Tạ Uyển Oánh không khỏi cong lên. Thực tế mà nói, tuổi mẹ nàng không hề trẻ. Năm nay đã ngoài năm mươi. Vốn dĩ mẹ nàng là muộn hôn chứ không phải sớm hôn.
Học sinh này thật sự quá thực tế, Nhậm Sùng Đạt chỉ đành phải giải t·h·í·c·h một phen cho ra lẽ: “Mẹ em nói chuyện rất vui vẻ, lại khéo ăn nói, cho nên nhìn trẻ ra.” So với mẹ và bạn bè của bà, Tạ Uyển Oánh thừa nh·ậ·n mình không biết ăn nói, điểm này không hề giống mẹ mình.
Nhậm Sùng Đạt đang suy nghĩ có nên nói với học sinh hay không, rằng thái độ của mẹ Tạ tối hôm qua khiến nhiều giáo viên có ấn tượng tốt.
Ngoài cửa có tiếng bước chân chạy tạch tạch tạch, không bao lâu cửa phòng đã bị một đám học sinh xông vào: “Nhậm lão sư, Oánh Oánh, bọn em đến rồi.” Mẹ nàng chưa tới, các bạn học trong lớp đã chạy tới quan tâm nàng và em trai.
Lý Khải An cùng ba người bạn cùng phòng của cậu là người muốn thân với nàng nhất, còn những người khác như bạn học Phan Thế Hoa, bạn học Lâm Hạo, là sinh viên ngoại khoa tương đối quen với nàng. Lớp trưởng Nhạc Văn Đồng chậm rãi đi phía sau cùng, mang cho em trai nàng một bộ dụng cụ đựng thức ăn trẻ em có thể mang ra ngoài. Chắc là nghĩ bé bị tiêu chảy, chú ý giữ gìn vệ sinh ăn uống là tốt.
Chào hỏi nàng cùng phụ đạo viên xong, đám sinh viên y nam ca ca vội vã xúm vào xung quanh tiểu bằng hữu đang ốm.
Có bốn người biết ăn nói là Lý Khải An, Triệu Triệu Vĩ ở đây, chắc chắn không khí sẽ rất náo nhiệt.
“Dáng vẻ ngủ của nó giống y hệt đứa em họ của tớ, ngủ rất say. Các cậu tin không, sét đ·á·n·h cũng không làm nó tỉnh.” Triệu Triệu Vĩ tranh nhau tìm đề tài cắt vào để tỏ thái độ.
“Cậu còn dám nói người ta. Nếu mà sét đ·á·n·h, thì người bị đ·á·n·h ngất đầu tiên là cậu đấy.” Phùng Nhất Thông không hề k·h·á·c·h khí mà tranh c·ã·i với cậu ta.
Trong lúc hai người này đang trợn mắt trừng nhau, bạn học Lý Khải An đang quan s·á·t biểu hiện đáng yêu lúc ngủ của tiểu bằng hữu mà nói: “Nghĩ lại thì—” lời vừa nói ra là đang suy nghĩ, không biết khi còn bé Tạ đồng học ngủ có giống em trai mình không.
“Nó năm nay bao nhiêu tuổi?” Bạn học Phan Thế Hoa hỏi một vấn đề rất thực tế.
“Sang năm là mười ba.” Người chị gái này là Tạ Uyển Oánh trả lời.
Một tiểu bằng hữu mười ba tuổi như củ cải nhỏ vậy. Một đám nam sinh bày tỏ cảm xúc: “Có chị gái đúng là khác.” Có chị gái bao bọc, tiểu đệ đệ có thể có nhiều thời gian từ từ lớn lên. Ở trong nhà mà là thứ hai, thì chắc chắn sẽ được cưng chiều nhất.
“Nó có hội chứng sợ áo blu trắng không?” Lâm Hạo hỏi với giọng không quá chắc chắn.
Các bạn học tiếp nhận tin này thì khá bất ngờ. Chị gái là sinh viên y ưu tú, kết quả em trai lại là đứa trẻ sợ bác sĩ. Về vấn đề này, Tạ Uyển Oánh biết rõ đây là do ai gây ra. Tình cảm của nàng với ông bà nội không thân thiết, không giống với ông bà ngoại, cho nên không muốn nói đến hai vị trưởng bối không t·h·í·c·h nàng này.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận