Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2572: [2572 ] đến tiếp sau xử lý (length: 3985)

Sau khi xác nhận người bệnh không sao, một đám bác sĩ dời bước đến phòng làm việc của thầy thuốc.
Bác sĩ Diêu ngồi ở phòng làm việc của thầy thuốc trên ghế tựa như thất thần, mất hồn mất vía. Cũng may là, nơi này không phải phòng bệnh bình thường, người nhà bệnh nhân không ở nên không biết chuyện, nếu không lại có chuyện náo loạn.
Tào Chiêu tiện thể nhìn tình hình của Chu Tinh, đồng thời cũng sợ người trực ban làm ẩu với bệnh nhân của mình, cầm hồ sơ bệnh án của Chu Tinh lật xem.
Vừa vặn, bác sĩ Trình Dục Thần hồi phòng khoa lúc nghe được tin tức liền chạy ào tới, tìm được bọn họ vội hỏi: "Là Chu Tinh xảy ra chuyện sao?"
"Không phải, thưa thầy." Mấy vị bạn học giúp Tạ đồng học vẫy tay.
Thì ra là sự tình của tổ bên cạnh làm liên lụy đến các học sinh của bọn họ. Bác sĩ Trình Dục Thần nhún vai cau mày.
Sau khi Mục Vĩnh Tiên đọc xong hồ sơ bệnh án của bệnh nhân mình, bác sĩ Hàn cầm hồ sơ bệnh án của Tiểu Tuệ đi vào, gõ gõ mặt bàn trước mặt bác sĩ Diêu: "Tính sao đây? Cái ghi chép cấp cứu này nhất định là phải do cô viết."
"Không phải tôi làm thì muốn tôi viết sao?" Bác sĩ Diêu cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên nói chuyện, khẩu khí trước sau như một, cái gì cũng có thể quẳng đi.
"Cô muốn cô ta viết? Viết là cô ta cứu người bệnh chứ không phải cô cứu người bệnh? Cô chắc chứ?" Lúc bác sĩ Hàn hỏi cô ta, khóe miệng cơ hồ giật giật. Có lúc thật sự không biết người này có phải là đồ ngốc không nữa.
Chắc chắn không thể nói mình không bằng một thực tập sinh. Bác sĩ Diêu đứng lên, nhỏ giọng thương lượng với đối phương: "Nếu không, coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi. Dù sao, bây giờ bệnh nhân cũng không có việc gì."
"Chuyện này tôi không quyết định được, cô đi tìm bác sĩ Mục." Bác sĩ Hàn nói.
Nói đến tìm bác sĩ Mục, bác sĩ Diêu liền ngồi xuống ghế luôn.
Người có tư cách nhất để chất vấn là bác sĩ chủ trị bệnh nhân. Mục Vĩnh Tiên không đi vào, là đang đợi cấp trên đến xử lý cô ta. Anh không muốn lãng phí sức lực mắng chửi người.
Điều làm bác sĩ Diêu đau đầu hơn chính là, một vị đại lão khác cũng không thấy có ý định muốn đi.
Người khác dám dễ dãi đến "đứa con" của mình, có thể coi như không có chuyện gì được sao? Tào Chiêu sợ chuyện sau này em trai biết thì sẽ xé xác hắn ra: Cái đồ anh trai như ngươi, ai cũng dám ức hiếp người nhà ta à?
"Mọi người đi trước đi." Bác sĩ Trình Dục Thần nói với mấy học sinh, tiếp theo sự tình cứ để thầy cô xử lý là được.
Mấy vị bạn học đi ra khỏi PICU, đi ra khỏi cửa được vài bước. Phía trước có hai ba người vội vã đi tới lướt qua bên cạnh bọn họ rồi tiến vào PICU.
"Tào chủ nhiệm, bác sĩ Mục."
Nghe thì là chủ nhiệm PICU cùng y tá trưởng trở về.
Việc xử lý tiếp theo thế nào thì không rõ, nhưng ít nhất có người sẽ bị đình chỉ công tác.
Đã lâu không gặp mặt Tạ đồng học, Lâm Hạo đồng học muốn hàn huyên tâm sự một chút. Mấy người bạn học nhân lúc thời gian nghỉ ngơi tìm một chỗ ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm.
Đới Nam Huy chậm rãi đi theo phía sau bọn họ.
Người này bây giờ là cùng một tổ với bọn họ, đuổi không đi.
Lâm Hạo nhìn thấy người này trong lòng không vui. Mấy tháng trước xảy ra chuyện kia nghe nói là do Lý Á Hi nhầm hắn thành người này, hắn càng nghĩ càng thấy xui xẻo.
Điều làm người ta tức giận nhất là, người này bị mẹ mình giấu hoàn toàn không biết gì về chuyện kia có liên quan đến mình, đúng là cái đồ con trai bám váy mẹ.
"Tôi đi mua trà sữa." Tạ Uyển Oánh chủ động đứng dậy mời mọi người uống trà, "Mọi người muốn uống gì?"
"Oánh Oánh, em ngồi xuống đi." Mấy nam sinh đồng thanh, không thể để cho nàng mời khách.
Bạn học Ngụy Thượng Tuyền dẫn đầu chạy ra ngoài mua trà, Phan Thế Hoa theo ở phía sau.
Lâm Hạo sau khi suy nghĩ một chút, ở lại chỗ ngồi, cảnh giác tên con trai chủ nhiệm Đới này lại gây chuyện thị phi làm hại Tạ đồng học.
Chú ý tới nam sinh đối diện có hai ánh mắt kỳ quái nhằm vào mình, Đới Nam Huy nghi hoặc: Mình cùng vị Lâm Hạo đồng học này không hề quen biết.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận