Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 422 - Đừng để bị giáo viên nghe thấy



Chương 422 - Đừng để bị giáo viên nghe thấy




Hà Hương Du và Liễu Tịnh Vân trở nên im lặng sau khi nghe cô nói.
Đột nhiên có người lặng lẽ đi đến và đứng bên cạnh cùng lắng nghe.
“Sở dĩ nó nằm lại trong thực quản là do chị ba, chị ăn nhiều quá, thức ăn từ từ đi xuống, không cách nào có thể gắp được xương cá.” Tạ Uyển Doanh tiếp tục nói: “Chị ba, chị đi ép tim cho người ta, rướn người về phía trước, sau khi uống rượu lại càng thêm buồn nôn. Thức ăn trào ngược ra khỏi dạ dày, đẩy xương cá trở lại, chỉ cần mắc kẹt thêm một ít thức ăn nữa thì xương cá sẽ xuyên thủng thực quản. Chị có thể sẽ thấy hơi đau một chút. Em thấy tư thế ngủ của chị lạ quá, dùng tay che đi bộ phận nào đó. Chị không biết rằng có xương cá nhô lên, chỉ là chỗ đó thấy hơi đau rồi chạm vào đó. Kết quả là càng đẩy lại càng khiến cho dạ dày trào ngược nhiều hơn, xương cá sẽ đột nhiên xuyên thủng thành thực quản. Bời vì thành thực quản rất mỏng.”
“Lời em nói, cũng rất thuyết phục.” Hà Hương Du gật gật đầu.
“Có phải như vậy hay không, cần phải hỏi các tiền bối đã làm phẫu thuật mới biết được.” Liễu Tịnh Vân nghĩ: “Tối qua em đi chụp CT, chị và Doanh Doanh không thể đi cùng em, không biết tình hình sao rồi.”
“Doanh Doanh nói rất đúng. Những gì em cảm thấy đều giống như em ấy phân tích.” Hà Hương Du cố sức mắng cái xương cá kia: “Còn dám trốn và đột kích trong thực quản của bác sĩ đây sao?”
Lâm sàng không phải là như vậy sao? Tai nạn ngoài mong đợi luôn nằm ngoài dự đoán của tất cả các bác sĩ.
“Được rồi được rồi. Đừng tức giận nữa. Dù gì thì xương cá cũng được các tiền bối lấy ra rồi.” Liễu Tịnh Vân chạm vào cánh tay của học muội để giữ cô không quá khích nữa.
Nói đến các tiền bối tối hôm qua đã giúp cô làm phẫu thuật, biểu tình của Hà Hương Du có chút gì đó phức tạp và nói: “Em có nghe họ nói, tối qua, tay của các tiền bối để ở ngực em tìm tìm. Em nghĩ ngón tay của các tiền bối khá thô và to, hay là để tiểu học muội làm bác sĩ phẫu thuật tìm cho em, ngón tay nhỏ bé, nhẹ nhàng hơn.”
“Em vậy mà lại nghĩ về hình ảnh đó.” Liễu Tịnh Vân che nửa khuôn mặt mà bái phục đàn em, nếu là cô thì cỡ nào cũng không dám hồi tưởng lại.
“Em nghe được họ nói, không thể không nghĩ đến.” Hà Hương Du bất đắc dĩ nói, đầu óc bỗng nhiên liên tưởng ra cô cũng không cách nào khống chế được.
“Em cẩn thận một chút, đừng để bị các giáo sư nghe thấy.” Liễu Tịnh Vân nói với cô.
Cũng muộn rồi. Ba người họ bỗng nhiên phát hiện dép lê lộ ra dưới rèm cửa cạnh giường.
Chu Tuấn Bằng kéo rèm ra, dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào ba người họ: “Nửa đêm hôm qua các giáo sư bị mấy người gọi dậy, chạy đến bệnh viện làm phẫu thuật cho cô suốt cả đêm, cô vậy mà lại chê ngón tay của các giáo sư thô sao?”
“Không có không có!” Cả ba người đồng loạt xua tay.
“Cô ấy không phải có ý đó.” Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân liều mạng thanh minh giúp Hà Hương Vân.
Hà Hương Du nhíu mày, chầm chậm mà than phiền: “Tiền bối, anh làm gì mà núp ở đằng sau nghe lén chúng em nói chuyện?”
“Tôi không nghe lén, là tự mấy người không phát hiện ra thôi.” Chu Tuấn Bằng nói.
“Tiền bối Chu, anh làm ơn đừng đem chuyện này nói với các giáo sư được không?” Tạ Uyển Doanh nói rõ với tiền bối Chu: “Chị ba không phải là chê giáo sư, chị ấy cảm kích còn không kịp. Do não chị ấy sau khi gây mê vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo hẳn.”
“Cô muốn nói là đầu óc của cô ấy không được tỉnh táo? Phẫu thuật thần kinh ở đây.” Chu Tuấn Bằng dứt khoát nói thẳng.
Bởi vì giường của Hà Hương Du là ở gần cửa nhất, vì vậy chỉ cần có người đứng cạnh cửa là có thể nghe thấy toàn bộ. Tạ Uyển Doanh ba người họ nhìn qua, thấy đàn anh Tào dẫn theo đàn anh Hoàng đứng ở đó, có thể là nghe nói bệnh nhân đã tỉnh lại nên đến thăm. Chu Hội Thương đã dẫn họ đến đây, cả người khom lưng, ôm mặt không biết là đang cười hay đang khóc.
Ôi trời, ba người họ trong lòng kêu thảm thiết một tiếng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận