Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1404: Tệ



Chương 1404: Tệ




Chương 1404: Tệ
Tạ Uyển Doanh: Cô ấy tên là Lưu Văn Ngọc, đang nằm tại khoa nội tim mạch.
Khoa nội tim mạch, khoa lần trước cô ấy bị dao đâm. Ngô Lệ Tuyền cười cười: Khoa đó tôi rất quen thuộc.
Tạ Uyển Doanh: ... Cô bạn nhỏ quá bình tĩnh.
Không biết liệu bác sĩ Ân có bình tĩnh như vậy hay không.
"Là bạn tốt sao?" Phan Thế Hoa nhìn vẻ mặt nhắn tin của cô với người ta, hỏi.
"Cậu không biết sao? Chính là người thường xuyên đưa đồ ăn khuya cho Doanh Doanh, đang yêu bác sĩ Ân.” Phùng Nhất Thông nói.
"Ý của tôi là, khi gặp được bạn tốt bị bệnh, đứng ở góc độ bác sĩ sẽ có tâm tình rất không bình thường hay không." Phan Thế Hoa nói rất chậm, trong giọng điệu toát ra đều là sự khó khăn.
Cô bạn nhỏ rất tin tưởng cô làm bác sĩ, điểm này cũng giống như Trần Thành Nhiên rất tín nhiệm bạn học Phan làm bác sĩ vậy. Tạ Uyển Doanh hiểu được ý tứ của bạn học Phan hỏi cô, trả lời: "Bình thường đối xử với bệnh nhân như thế nào thì cũng đối xử với bạn bè bị bệnh như vậy. Tôi tin rằng cậu cũng sẽ đối xử với tất cả các bệnh nhân một cách nghiêm túc và có trách nhiệm như nhau.”
Hãy hợp lý, đừng làm rối tung chừng mực. Phan Thế Hoa và những người khác nghe hiểu được thâm ý ẩn chứa trong lời nói của cô.
Vấn đề là không thể làm được.
Ba chàng trai nhìn nhau: Nữ học bá đúng là nữ học bá, không học được.
Đi trở lại phòng cấp cứu, lớp trưởng phải tiếp tục làm việc.
Đêm khuya, trong phòng cấp cứu không có bệnh nhân mới đến khám, số lượng bệnh nhân giảm mạnh, mấy phòng khám rốt cục yên tĩnh lại. Có thể là do vậy nên khoa cấp cứu mới không vội vàng gọi Lý Thừa Nguyên trở lại cấp cứu.
Mấy sinh viên y khoa bọn họ còn chưa hết hưng phấn, vẫn chưa buồn ngủ, nhưng phải trở về nghỉ ngơi, ngày mai phải tiếp tục phấn đấu.
"Lấy cặp sách, về nhà." Phùng Nhất Thông hô lên.
Trước khi đến phòng phẫu thuật can thiệp đã gửi túi xách và các vật dụng khác trong văn phòng cấp cứu của bác sĩ.
Ba người bạn cùng lớp chào tạm biệt lớp trưởng Nhạc phải tiếp tục làm nhiệm vụ trực đêm, vào phòng làm việc của bác sĩ để lấy đồ đạc cá nhân của họ.
Nhạc Văn Đồng ở lại một mình trong trạm y tá, tìm kiếm giáo sư dẫn dắt của mình là bác sĩ Đổng. Nếu không có bệnh nhân đến, đúng lúc y ta vắng mặt, có thể là anh ta đang bận rộn ở đâu đó.
Phòng khám nội khoa mở cửa, bác sĩ Đổng khoác áo blouse trắng từ bên trong đi ra, không có bệnh nhân đến, đang chuẩn bị đến phòng trực ngủ, thấy sinh viên đã trở liền hỏi: "Phẫu thuật can thiệp bên kia xong chưa?”
"Ca phẫu thuật đã xong, bệnh nhân được đưa đến khoa nội tim mạch rồi ạ." Nhạc Văn Đồng xoay người lại, đối mặt giáo sư trả lời.
Bác sĩ Đổng tựa như kiễng mũi chân, nhìn không có ai đi theo phía sau cậu, nói một câu: "Cấp cứu trên lầu.”
Ý của giáo sư Đổng là bệnh nhân trong phòng mổ của họ suýt chút nữa đã náo loạn cấp cứu, kết quả là có bệnh nhân được cấp cứu tại khu vực nội tim mạch trên lầu. Nhạc Văn Đồng nghĩ thầm.
"Không phải." Bác sĩ Đổng thấy cậu hiểu lầm, thanh minh nói: "Hôm nay khoa ngoại một không phải là nhận bệnh nhân sao? Họ nói rằng bệnh nhân là bạn cùng lớp trung học của bạn học của em. Cậu ấy đang cấp cứu.”
Là Trần Thành Nhiên. Tệ quá. Trên mặt Nhạc Văn Đồng xẹt qua một tia hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại.
Cửa văn phòng bác sĩ mở ra, người đầu tiên đi ra vừa vặn là bạn học Phan.
Nhạc Văn Đồng nhìn lên mặt Phan Thế Hoa, trong lòng cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng để cậu ấy nghe thấy.
Không có khả năng. Phan Thế Hoa đứng ở cửa không nhúc nhích giống như biến thành tảng đá lớn, tay phải cậu ấy xách túi xách màu đen trượt xuống đất, bang một tiếng, hai con ngươi phảng phất như dừng lại ở một góc nào đó trên thế giới, hồn không còn ở đây.
Tạ Uyển Doanh đi theo sau hắn nghe được cuộc đối thoại bên ngoài giữa lớp trưởng và bác sĩ Đổng, bởi vậy có thể kết luận rằng bạn học Phan đã nghe được. Lần này trong lòng cô cũng giống như lớp trưởng có chút hoảng hốt.





Bạn cần đăng nhập để bình luận