Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 65 - Sơ cứu chấn thương (5)



Chương 65 - Sơ cứu chấn thương (5)




Từng câu từng chữ khen ngợi, chỉ còn thiếu đem hai chữ "hoa khôi" trực tiếp nói ra.
Hai nữ sinh nói rất nhiều lời khen đến nỗi miệng đắng lưỡi khô như muốn đem Chương Tiểu Huệ thổi bay lên trời. Nhưng Chu Hội Thương càng nghe các cô nói chuyện thì càng có vẻ mặt mờ mịt, giống như đang nghe các cô nói tiếng sao Hỏa chứ không phải tiếng của Trái Đất nữa.
Các đoàn nghệ thuật và đài phát thanh của trường đúng là không dễ gia nhập. Điều này Chu Hội Thương anh biết, nhưng vấn đề ở đây là trường y, không phải là học viện nghệ thuật giải trí nha.
Không bệnh viện nào muốn tuyển một sinh viên y khoa chỉ biết hát vào phòng khám.
Rõ ràng là những người trước mặt còn không biết họ đang nói cái gì cả. Chu Hội Thương lắc đầu. Vì vậy, đôi khi các cô gái không được các giáo viên yêu thích về mặt khám bệnh cho lắm là vì lý do này.
Nghĩ rằng mình xinh đẹp liền có thể trở thành bác sĩ?
Cho rằng mình có thể nhảy múa có thể ca hát lấy lòng lãnh đạo bệnh viện là có thể vào bệnh viện làm việc?
Đây không phải là một bệnh viện hạng ba, đây là Hiệp hội Y khoa Quốc gia, bệnh viện đa khoa số 1 quốc gia.
Anh ấy không phải không cho các nữ sinh viên y cơ hội. Anh đấy đã hỏi người ta học chuyên ngành gì, kết quả trả lời những câu không liên quan khiến cho anh cảm thấy bất lực không thể giúp được. Nghĩ lại còn thấy anh là một người tốt còn biết đi hỏi người khác, thử nhìn hai người còn lại xem, bọn họ từ lâu đã coi những nữ sinh này là không khí rồi.
Chu Hội Thương nhìn qua Nhậm Sùng Đạt: Không phải mỗi ngày cậu đều ở trường học sao? Không biết mấy người này là ai à?
Nhâm Sùng Đạt trả lời: Tôi là chủ nhiệm phòng giải phẫu thi thể, vì vậy làm sao quan tâm ai biết hát, ai biết nhảy ai làm phát sóng chứ. Mỗi ngày tôi đều phải bận rộn giao tiếp với thi thể, cậu hỏi tôi thi thể này là ai tôi còn có thể trả lời, hỏi tôi ca hát nhảy múa tôi căn bản không hiểu gì cả.”
Câu trả lời của bạn học cũ cũng không sai, Chu Hội Thương sờ sờ mũi, lại nhìn anh chàng đẹp trai họ Tào mới là lợi hại, liền nhanh chóng cướp lấy một chén cơm.
Ba người Chương Tiểu Huệ đợi nửa ngày cũng không thấy Tam Kiếm Khách có hứng thú với mình, mà chỉ lo nói chuyện.
Bây giờ kêu các cô xoay người rời bỏ, nhất định là không cam lòng.
Reng reng reng…
"Điện thoại di động của cậu reo kìa." Tào Dũng buông đũa xuống, liếc mắt nhìn thấy không phải điện thoại di động của mình, liền nói với Nhậm Sùng Đạt.
Nhậm Sùng Đạt nghe anh nhắc nhở rồi mới lấy điện thoại di động trong túi quần ra nghe máy.
"Thầy Nhậm." Đối diện truyền đến giọng nói của Nhạc Văn Đồng.
"Có chuyện gì vậy? Em đã đưa tất cả quân phục huấn luyện cho các bạn cùng lớp chưa? Có nói với họ khi nào khóa huấn luyện quân sự sẽ bắt đầu không?" Với tư cách là một giảng viên, nhiệm vụ đầu tiên của Nhậm Sùng Đạt là hỏi lớp trưởng lớp mình đã hoàn thành yêu cầu do anh đưa ra hay chưa.
Nhạc Văn Đồng trả lời: "Em đã nhờ các bạn học giúp đỡ đi phân phát quân phục rồi. "
"Vậy em tìm tôi có chuyện gì?" Nhâm Sùng Đạt hỏi.
Bắt đầu vào vấn đề, Nhạc Văn Đồng nói: "Thầy Nhâm, bên em xảy ra tai nạn giao thông. Có một ông cụ đang bị chảy nhiều máu ở đùi, không biết phải xử lý như thế nào nên muốn hỏi thầy."
Tai nạn xe hơi!
Nhậm Sùng Đạt sợ tới mức nhảy dựng lên ba thước: "Em nói em bị tai nạn xe hơi?! "
"Thầy Nhậm, không phải em mà là một ông cụ." Nhạc Văn Đồng vội vàng làm rõ.
"Bây giờ em đang ở đâu?" Cảm thấy mình không thể nghe rõ trên điện thoại, Nhậm Sùng Đạt lo lắng đến mức trong cổ họng phát ra tia lửa.
Hai người còn lại là Tào Dũng và Chu Hội Thương đã đồng loạt buông chén đũa trong tay xuống.
"Ở cổng sau bệnh viện."
"Là cổng sau bệnh viện." Nhậm Sùng Đạt quay sang nói với hai người bạn học cũ rồi cả ba người cùng nhau chạy nhanh ra khỏi cửa.
Để lại nhóm nữ sinh Chương Tiểu Huệ còn đang đứng không kịp phản ứng, thiếu chút nữa bị ba người kia chạy tới đụng ngã.
Là một bác sĩ, điều đầu tiên trong đầu bọn họ là chỉ muốn nhanh chóng đi cứu người.
Ba người một đường mạnh mẽ chạy đến.
Nhạc Văn Đồng gọi điện thoại cho thầy xong, rất nhanh liền nhìn thấy họ đang chạy về phía mình, cậu hoàn toàn không nghĩ tới thầy tới nhanh như vậy, đành phải hoàn hồn lại kêu: "Thầy Nhậm..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận