Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3570: [3570 ] giải quyết tận gốc (length: 3946)

Trương diêm la thật tuyệt diệu.
Đem người trực tiếp ném vào ao nước sâu bên trong, để đám người tự sinh tự diệt.
Nói thật sự, tình trạng như vậy không phải là người bình thường có thể thích ứng.
Lâm Hạo đang mơ màng, đầu óc hoàn toàn mờ mịt.
Muốn nói Trương Hoa Diệu có phải hay không sắp xếp có chút tùy tiện? Chắc chắn là không phải. Lâm sàng phần nhiều là các nghiên cứu sinh, tiến sĩ trực ca độc lập, chỉ cần bọn họ có được bằng hành nghề, chắc chắn sẽ bị bệnh viện kéo ra ngoài để đảm nhiệm nhân viên trực bù vào chỗ thiếu.
Không chỉ có ở quốc nội mới có tình huống này, nước ngoài cũng vậy thôi. Cần phải hiểu rõ, bác sĩ trẻ cần được huấn luyện, nếu không cho người trẻ tuổi cơ hội độc lập thực hành thì người trẻ sẽ không bao giờ trưởng thành được. Giống như trẻ con học đi, trẻ con phải tự mình đi, không thể có ai đỡ nếu không sẽ không bao giờ đi được.
Vừa mới là tay mơ trực ban, bệnh viện chẳng lẽ không sợ xảy ra chuyện?
Thông thường mà nói thì không sợ. Bởi vì bệnh viện có chế độ trực ba tuyến. Người mới vào nghề thường sẽ sợ hãi, có chuyện nhất định sẽ hỏi ý kiến bác sĩ có kinh nghiệm, không dám tự ý quyết định, xác suất xảy ra chuyện sẽ giảm đi rất nhiều. Huống chi, còn có đại lão đứng đầu như Trương Hoa Diệu tự mình trấn giữ ở khoa cấp cứu, có gì phải sợ.
Phan Thế Hoa thở ra một hơi điều chỉnh nhịp thở, coi như Holmes Phan, đối với tình trạng hiện tại hắn đại khái đã dự đoán được từ trước, phù hợp với những suy nghĩ trong lòng hắn. Chỉ là, tình hình trước mắt đúng vào trường hợp tồi tệ nhất mà hắn đã nghĩ tới.
"Đi thôi. Đi xem bệnh nhân." Lục bác sĩ bảo bọn họ ba người nắm chặt thời gian.
Ba người hiểu rõ, Lục bác sĩ muốn sớm tan ca về nhà nghỉ ngơi.
Không dám chậm trễ thời gian quý báu của tiền bối, ba người đi theo Lục bác sĩ.
Đi được hai bước, Lục bác sĩ quay đầu hỏi bọn họ: "Tạ bác sĩ."
"Tôi đây." Tạ Uyển Oánh đáp.
"Trương chủ nhiệm đã dặn, lát nữa cô phải ra sân bay đón bệnh nhân." Lục bác sĩ thuật lại lời của Trương đại lão.
Hai người còn lại nghe Lục bác sĩ nói xong, đầu óc lại muốn nổ tung.
Trương diêm la muốn giải quyết tận gốc, nhiều khả năng là đã biết trước được rằng nếu bọn họ ba người mà làm việc cùng nhau thì chắc chắn hai người kia sẽ luôn phải tìm Tạ bác sĩ giúp đỡ. Vì vậy, dứt khoát cho Tạ bác sĩ rời đi trước.
Lục bác sĩ không phủ nhận suy nghĩ của Trương Hoa Diệu, nói với bọn họ: "Các cậu có thể tự mình đi xem lại lịch sắp xếp ca mới. Hôm nay là ngày đầu tiên các cậu tới có lẽ để các cậu làm quen với môi trường. Sau này, ba người sẽ tách ra trực ca."
Điên rồi điên rồi. Trong đầu Lâm Hạo chỉ còn lại hai chữ này đang cố sức chạy loạn.
Không nắm chắc, trong lòng hắn không hề nắm chắc. Chuyện hôm qua còn đang cùng lớp trưởng ăn mừng vì tự mình lấy được giấy hành nghề, bỗng chốc biến thành trò cười.
Nhìn vào là biết, bữa tiệc ăn mừng cũng không làm cho hắn ý thức được rõ ràng việc có được giấy hành nghề mang ý nghĩa gì.
Không thể nói rằng Lâm Hạo vừa trở thành bác sĩ đã biến thành hèn nhát. Ngược lại, càng là sinh viên y ưu tú có tài năng, càng hiểu rõ những điều đáng sợ trong đó, ở đâu cũng phải cẩn thận, ban đầu sợ hãi là một phản ứng vô cùng tự nhiên.
Lục bác sĩ cũng từng từ sinh viên y khoa trở thành bác sĩ, cũng đã trải qua thời kỳ giống vậy, động viên ba người: "Một hai ngày sau khi trải qua rồi, tâm lý sẽ tự nhiên thích ứng thôi."
Vừa nói xong, y tá trực ban chạy đến tìm bác sĩ: "Có bệnh nhân cấp cứu, Lục bác sĩ, ai đi xem bệnh nhân đây ạ?"
Lục bác sĩ nhìn ba người bọn họ, nói: "Tạ bác sĩ lát nữa có việc quan trọng phải đi rồi, cậu xem tìm Phan bác sĩ hoặc Lâm bác sĩ được không?"
Tiền bối Lục bác sĩ hoàn toàn xem bọn họ ba người là đồng nghiệp, vốn dĩ cũng đúng thôi, Lục bác sĩ sắp tan làm rồi cũng đâu phải là thầy của bọn họ.
"Phan bác sĩ? Lâm bác sĩ?"
Phan Thế Hoa và Lâm Hạo: Có thể giả chết một lúc được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận