Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 457 - Đứa trẻ gặp rắc rối rồi



Chương 457 - Đứa trẻ gặp rắc rối rồi




Với lời hứa của cô, cha của Nhã Trí nắm tay cô cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Tạ. Không có cô, chúng tôi không biết phải làm sao nữa."
Nhận lời với người nhà bệnh nhân xong. Sáng hôm sau, Tạ Uyển Doanh báo cáo tình hình với giáo sư Tôn, được sự đồng ý của giáo sư nên đã đến văn phòng khoa sớm để cùng đứa trẻ vào phòng phẫu thuật.
Ngay khi cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, cha của Nhã Trí ngồi bên ngoài và mong mỏi đợi chờ.
Được nắm tay chị gái bác sĩ, đứa trẻ Nhã Trí bước vào khu vực bí ẩn của phòng phẫu thuật. Đứa trẻ này là một cục cưng ngập tràn hiếu kỳ, khi vào đến phòng phẫu thuật, nó không gào khóc oa oa như những đứa trẻ khác, cái đầu nhỏ của nó cứ nhìn trái nhìn phải như thể đang tìm kiếm một kho báu nào đó.
“Chờ chị một lát nhé.” Tạ Uyển Doanh dặn dò với đứa trẻ. Cô đang trong phòng thay đồ đeo găng tay, đội mũ phẫu thuật, đeo khẩu trang vòng quanh cổ, đi dép lê trong phòng mổ ra ngoài, sau đó đưa cho đứa trẻ một bộ quần áo bệnh nhân.
Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ, có cuộc gọi từ văn phòng khoa gọi tới, Tạ Uyển Doanh lấy điện thoại di động ra nghe.
"Em bảo bác sĩ Trương đợi nhé. Trong khoa xảy ra chuyện rồi. Chúng ta cần đến phòng phẫu thuật sau." Tôn Ngọc Ba giải thích với sinh viên ở đầu dây bên kia.
Sau khi nhận được chỉ thị của giáo sư, Tạ Uyển Doanh đã đưa đứa trẻ đến phòng khám của bác sĩ khoa Gây mê hồi sức trước. Trong văn phòng chỉ còn lại mỗi một mình bác sĩ Trương, và Tạ Uyển Doanh qua đó giải thích tình hình.
“Phòng bệnh có nói khi nào họ xuống không?” Bác sĩ Trương hỏi, đã chuẩn bị sẵn sàng để gây mê cho bệnh nhân nhỏ tuổi nên cảm thấy có chút khó chịu.
Thực tế thì lượng công việc của bác sĩ Trương rất ít. Tạ Uyển Doanh đã tự mình đến phòng phẫu thuật để chăm sóc đứa trẻ từ trước nên không cần bác sĩ gây mê là anh ta dỗ dành đứa trẻ. Anh ta thành thạo các kỹ năng của mình, và anh ta hoàn toàn có thể đợi đến khoảng thời gian sát nút để bắt đầu gây mê. Tuy nhiên, sau khi có thông báo của phòng bệnh, anh không phải làm việc sớm hơn nhưng mà phải tan làm muộn.
Thấu hiểu được cảm giác hụt hẫng của bác sĩ gây mê, Tạ Uyển Doanh giải thích giúp cho các giáo sư trong phòng bệnh rằng: "Sợ rằng có chuyện khác đột ngột xảy ra, không phải do chính các giáo sư tự gây ra. Em hy vọng rằng bác sĩ Trương có thể thông cảm cho."
Bác sĩ Trương phô ra khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa giận dữ, nhắm mắt làm ngơ trước những lời dễ nghe mà cô nói.
Trung lúc chú bác sĩ và chị gái bác sĩ đang nói chuyện, đôi mắt nhỏ bé của đứa trẻ Nhã Trí nhận thấy có thứ gì đó lộ ra trong túi của chú sắp rơi xuống, bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ bất giác duỗi ra, muốn giúp chú bác sĩ, và chạm vào túi của chú bác sĩ.
Kết quả là có tiếng lạch cạch, đôi tay nhỏ bé của cô bé không giúp được gì, và một vật thể rơi tự do từ túi của người chú bác sĩ xuống dưới gạch lát nền.
Bác sĩ Trương và Tạ Uyển Doanh nhìn xuống đất ngay lập tức.
“Thực xin lỗi, bác sĩ Trương, tôi sẽ giúp anh nhặt nó lên.” Tạ Uyển Doanh vội vàng ngồi xổm xuống giúp bác sĩ Trương nhặt những thứ rơi trên mặt đất, vì sợ đợi thêm lát nữa, bác sĩ Trương sẽ mất hứng, khi đó sẽ mắng té tát đứa trẻ vì tội táy máy.
Nằm trên mặt đất là một phong thư giấy kraft, bên trong không biết là thứ gì mà trông có vẻ phồng lên.
Nhìn thấy hành động cô nhặt đồ lên, mặt bác sĩ Trương tái mét, anh đưa tay ra giữ người cô: “Em tránh ra cho tôi!”
Tạ Uyển Doanh phải lùi lại hai bước, đầu óc trống rỗng: Có chuyện gì vậy?
Anh cúi xuống nhặt nhanh chiếc phong thư lên, đôi mắt bác sĩ Trương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của Nhã Trí.
Đứa nhóc Nhã Trí nhìn vào mắt chú bác sĩ với đôi mắt nhỏ ngây thơ: Nhã Trí chỉ muốn giúp thôi chú ạ.
Bị chú bác sĩ nhìn chằm chằm, bàn tay nhỏ bé của em chỉ cứ thế nắm chặt lấy quần áo của chị gái bác sĩ.
Động tác vừa rồi của đứa trẻ bị bác sĩ Trương nhìn thấy, anh quay đầu lại và hét lớn vào mặt Tạ Uyển Doanh, "Là em đã dạy em ấy đúng không?!"
"Em không làm thế. Bác sĩ Trương." Tạ Uyển Doanh nhất định phủ nhận điều đó.



Bạn cần đăng nhập để bình luận