Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1904 - Làm người ngạc nhiên



Chương 1904 - Làm người ngạc nhiên



Không thể lấy được tiền của con trai lớn, lại sợ con trai lớn đòi tiền đi trả nợ, thấy không ổn, cha Cảnh vội vội vàng vàng đi trước…Nhìn kẻ cặn bã này bỏ chạy, Tả Lương vỗ vỗ vai bạn học Tạ: lợi hại lợi hại. Mặc dù lúc trước thấy bạn học Tạ có thể khuất phục được La đại ca, đã thấy được sự lợi hại của cô. Là một sinh viên y ưu tú lại còn thông minh.Học bá, chỉ cần thực sự sẵn sàng muốn động não trong chuyện này, không có khả năng thua cha Cảnh và Vương Thúy những người lưu manh không có học thức.Cha Cảnh đi đến phòng bệnh, vội vàng nói với Vương Thúy đang nằm trên giường bệnh: “Không thì chúng ta đổi bệnh viện khác đi.”Vừa nghe bạn học của con trai lớn nói, cha Cảnh thực sự lo lắng ông sẽ bị mọi người đòi nợ bởi vì con trai lớn.Vương Thúy nghe xong những lời ông ta nói vội vàng nắm chặt túi tiền trong người nói: “Con trai ông nợ thì ông tự giải quyết không liên quan gì đến tôi.”Nhìn túi tiền của bà ta mắt cha Cảnh trợn trắng.Một đôi nam nữ vì lợi ích quan hệ mà ở chung với nhau, thì tình cảm liệu có được bao nhiêu.Cảnh Vĩnh Triết đi đến phòng bệnh nhìn thấy một cảnh này, cuối cùng cũng hiểu những lời khuyên bảo tận tình của giáo viên. Đừng rơi vào cái bẫy do người xấu tạo ra để gây sự với người xấu, phải có tầm nhìn và đứng ngoài cuộc. Mặc kệ người xấu có giày vò cỡ nào, anh chỉ cần làm một chuyện với tư cách là bác sĩ: trở thành một bác sĩ giỏi.Có một câu nói lâm sàng nghe có vẻ rất không tốt nhưng lại rất thực tế: trong y học không có gì là chắc chắn 100% cơ bản bệnh nhân cũng là chuột bạch của bác sĩ. Vương Thúy giúp cậu luyện tập làm một bác sĩ không tốt sao? Thầy Đỗ đã sắp xếp mẹ kế của cậu tới nơi này trị bệnh, không hổ là một người có tầm nhìn xa trông rộng.Tả Lương đến rồi, dẫn anh đi vào phòng bệnh, giới thiệu với Vương Thúy và cha Cảnh: “Bác sĩ Cs hr sẽ phụ trách quản lý hàng ngày của bệnh nhân. Mọi người nên nghe theo lời của cậu ấy, phối hợp cùng bác sĩ.”“Không phải nó là sinh viên sao? Có thể chữa bệnh cho bệnh nhân sao?” Cha Cảnh đưa ra chất vấn.“ Bác sĩ phụ trách của bác là bác sĩ Đỗ, bác sĩ Đỗ là giáo sư, công tác bận rộn, không thể một mình quản lý hết được tất cả các bệnh nhân, đương nhiên sẽ có một người trợ lý tại phòng bệnh giúp mọi người liên hệ với bác sĩ Đỗ, đề phòng mọi người tìm không thấy bác sĩ. Không tin hai người hãy hỏi những người khác trong phòng bệnh, toàn bộ đều là như vậy.”Nói tới đây Tả Lương hỏi lại cha Cảnh: “Chú cho rằng Vĩnh Triết không thích hợp sao? Cậu ấy không phải là con của chú sao? Không phải hai người chủ động lặn lội đường xá xa xôi tới đây tìm cậu ấy sao?”Cha Cảnh bị nghẹn ở cổ họng không thể thoát hơi ra. Từ nãy đến giờ mọi chuyện xảy ra hoàn toàn khác với gì ông và Vương Thúy đã tính toán.“Đúng, đúng, đúng.” Vương Thúy khiếp sợ nghe bác sĩ nói.Cha Cảnh đi đến trước mặt con trai lớn bỏ xuống một câu: “Con tốt nhất nên chữa bệnh cho mẹ con thật tốt. Nếu như trị không hết bệnh của mẹ con, bố xem con ăn nói với mọi người như thế nào.”“Tôi sẽ điều trị thật tốt cho bà ta, chỉ có tôi mới có thể chữa khỏi bệnh cho bà ta.” Cảnh Vĩnh Triết nói.“Cái gì?” Cha Cảnh không nghĩ tới cậu sẽ nói những lời này, lắp bắp đáp lại, đầu óc sắp sụp đổ.Vương Thúy cũng rất kinh ngạc há hốc miệng. Mặc kệ bà ta tin hay không tin, nhưng điều này đã làm nội tâm bà ta dậy sóng.Là một bác sĩ, thật dễ dàng để nắm bắt tâm lý của bệnh nhân, và lời kêu gọi của bệnh nhân luôn chỉ có một: chết.Sau khi được các giáo viên và bạn học Tạ chỉ dẫn, Cảnh Vĩnh Triết cảm thấy mình dần dần học được cách đối phó với hai người này rồi.“Đừng tin những gì cậu ta nói.” Chờ con trai và các bác sĩ đi ra, cha Cảnh quay lại nói với Vương Thúy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận