Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 625: Sinh viên y khoa Bắc Đô



Chương 625: Sinh viên y khoa Bắc Đô




Chương 625: Sinh viên y khoa Bắc Đô
"Doanh Doanh, cậu cảm thấy cậu ấy bị bệnh sao?" Hai mắt Lý Khải An khóa trên mặt Triệu Điềm Vĩ nói.
Triệu Điềm Vĩ đỡ tay cầm cầu thang đứng lên, mặt mũi đỏ bừng: "Tôi bệnh lúc nào? Các cậu không nên nói bậy!"
"Doanh Doanh quan tâm cậu. Hơn nữa cậu biết giáo sư tin tưởng năng lực của cậu ấy." Lý Khải An khuyên bạn học Triệu một chút "Cậu nghe cậu ấy, tìm ra nguyên nhân để giảm béo."
"Tôi không muốn!" Triệu Điềm Vĩ vung tay, cường ngạnh cự tuyệt.
Bầu không khí cứng ngắc, trong đám bạn học xảy ra tranh chấp rất dễ ảnh hưởng tình cảm lẫn nhau. Chính vì vậy, hôm nay Tạ Uyển Doanh nhìn thấy có gì đó không được bình thường, nhất định phải cùng bạn học nói ra lời này.
Sỡ dĩ Triệu Điềm Vĩ kháng cự là do nếu một sinh viên y khoa bị bệnh nặng sẽ bị bệnh viện thực tập đánh giá thân thể không tốt, tương lai đừng nghĩ có cơ hội ở lại làm việc.
Bác sĩ vốn chăm sóc bệnh nhân, thân thể của mình không tốt thì làm sao có thể chăm sóc bệnh nhân.
"Sớm trị sớm khỏe." Tạ Uyển Doanh nói bốn chữ chân thành với bạn học mình.
Mặt Triệu Điềm Vĩ càng đỏ hơn, biết vừa rồi mình vừa mới xúc động, sửa lời nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi kiểm tra, Doanh Doanh."
Lý Khải An cầm sách lại quạt cho Triệu Điềm Vĩ, bỗng nhiên quay đầu thấy sau lưng bọn họ có người, giật mình hỏi: "Ai?"
Im lặng, có người leo cầu thang lên đây, có thể nhìn thấy ba người bọn họ chặn ở cầu thang, không có chỗ đi lên, cũng không nói bọn cậu nhường đường, thế là đứng ở lối thoát chờ.
Nhìn kỹ, là một người trẻ tuổi, không chênh lệch bao nhiêu tuổi so với ba người bọn họ, khuôn mặt thanh tú, tóc có chút uốn, mặc áo sơmi màu hồng nhạt, trong đám con trai hiếm thấy có người nào mặc, quần tây xám nhạt xoắn lên, ở thành phố càng hiếm thấy, trên vai mang một cái cặp công văn màu nâu nhạt, trông như một con hạc đứng trong bầy gà.
Đối phương hình như không phải là nhân viên y tế bệnh viện này. Nếu không phải thì làm sao biết cầu thang này, người bên ngoài đánh bậy đánh bạ đi đến đây hoặc là người bệnh viện này?
"Tôi đến khoa gan." Đối phương trả lời câu hỏi của bọn họ, giọng khàn khàn, nâng mắt đối mặt cùng ba người bọn cậu như hai viên ngọc nâu sẫm huyền bí dưới ánh đèn hắt ra từ cửa sổ cầu thang.
"Cậu là người nhà bệnh nhân sao, muốn đến khoa gan thăm bệnh nhân?" Lý Khải An hỏi.
Người này đi đến bộ phận của ông nội cậu? Triệu Điềm Vĩ nghi vấn, thấy khuôn mặt của người này rất lạ, cậu tin rằng mình tuyệt đối chưa gặp qua.
"Không phải, tôi chuẩn bị đến để huấn luyện."
Huấn, luyện!
Hai chữ to đinh tai nhức óc.
Huấn luyện có nghĩa là người này năm nay tốt nghiệp y khoa, muốn ở lại bệnh viện của bọn họ công tác.
Đàn anh đàn chị lúc trước có nói qua viện y học Quốc Hiệp năm nay sẽ không có sinh viên tốt nghiệp ngoại khoa lâm sàng.
"Cậu đến từ khoa nào của viện y khoa chúng tôi?" Lý Khải An gấp gáp hỏi, chẳng lẽ tin tức đàn anh tiết lộ bị sai.
"Các cậu là sinh viên Quốc Hiệp sao?" Đối phương dò xét ba người bọn họ.
"Đúng."
"Không phải tốt nghiệp năm nay."
"Chúng tôi có thể tốt nghiệp vào năm sau." Lý Khải An suy nghĩ không biết đến lúc đó luận văn của mình được thông qua một lần.
Triệu Điềm Vĩ kéo cậu: Cậu và người xa lạ này nói nhiều như thế làm gì, không biết cậu ta là ai.
Nghe xong câu trả lời của bọn họ, đối phương đã sớm biết chuyện này, nói: "Các cậu chắc chắn không phải năm nay tốt nghiệp. Những người tốt nghiệp năm nay hẳn là không ở lại đây."
"Có, đàn chị của tôi là bác sĩ gây mê chuyên nghiệp, chị ấy ở lại." Lý Khải An lớn tiếng phản bác, trong tiềm thức không nghĩ bị người này coi thường sinh viên Quốc Hiệp bọn họ.





Bạn cần đăng nhập để bình luận