Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3775: [3775 ] ngươi trâu (length: 3958)

Bác sĩ xe cứu thương từ bệnh viện khác biết bọn họ là đồng nghiệp hơn nữa đến từ quốc trắc, thân phận là bạn bè của người bị thương, nhất định đồng ý để chính bọn họ lựa chọn đưa người bị thương về bệnh viện nào.
Mấy chiếc xe cứu thương không hẹn mà cùng đều hướng quốc trắc mà đi, chỉ vì mấy người bị thương đều có mức độ tổn thương ngực khác nhau.
Để các thầy cô đi sau, nhường xe cứu thương của sinh viên đi trước, Tạ Uyển Oánh một mình ngồi xe cứu thương dự bị ở phía sau để theo dõi tình hình.
Lúc cửa xe cứu thương sắp đóng lại, một bóng người chớp nhoáng nắm lấy khe hở cuối cùng rồi nhảy lên xe.
Quay đầu lại, Tạ Uyển Oánh nhận rõ ra khuôn mặt của Diêu bác sĩ, đúng là người bảo ngày mai mới đến như Tống bác sĩ, bình thường hay lười biếng nhưng khoảnh khắc mấu chốt lại nhanh nhẹn như chồn săn mồi.
Tạ Uyển Oánh hỏi những người khác thế nào.
Suýt chút nữa quên mất Diêu bác sĩ cũng giống Tống bác sĩ, ít lời như vàng.
Diêu Trí Viễn chỉ nói hai chữ: "Tìm ngươi."
Có quá trình rèn luyện của Tống bác sĩ, Tạ Uyển Oánh không tốn nhiều sức liền hiểu ra ý đối phương muốn nói: "Tình huống bệnh nhân cần thảo luận."
Tạ bác sĩ thông minh thể hiện ở khả năng hiểu ý người khác. Hắn nói nửa đoạn cũng bị nàng đoán ra.
Nghe nói Tống Học Lâm muốn lôi kéo nàng nhưng không thành công, Diêu Trí Viễn tin rằng có rất nhiều người giống như hắn sẽ tò mò muốn biết nàng là người như thế nào.
Hắn đưa ra câu đố khó đã bị nàng giải được, giờ đến lượt nàng ra câu đố.
"Có thể nhờ Diêu bác sĩ giúp một việc không?"
"Làm gì?" Bị nàng nhờ giúp đỡ, hai mắt Diêu Trí Viễn sáng lên, nghĩ rằng có lẽ sẽ lập tức nhìn thấu được tâm nguyện của nàng.
"Gọi điện thoại cho Nhậm bác sĩ."
Ánh mắt Diêu Trí Viễn đảo qua, nhìn thấy chiếc rương nhỏ bên cạnh nàng, bên trong có một đoạn ngón tay được đặt trong túi ni lông cùng một túi đựng đá để giữ lạnh đoạn ngón tay.
"Tạ bác sĩ, chẳng lẽ cô nghĩ..." Giọng Diêu Trí Viễn càng lúc càng yếu. Hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc nàng nhờ hắn lại là chuyện này.
Nàng và Nhậm sư huynh tạm thời không quá quen thuộc, không tiện trực tiếp mở lời.
Cũng không nghĩ sẽ nhờ Diêu bác sĩ thay nàng đi nói, đổ hết trách nhiệm lên Diêu bác sĩ, chỉ là: "Gọi điện thoại thông báo Nhậm bác sĩ đến khoa cấp cứu."
Những lời còn lại sẽ do chính nàng nói.
Nàng cũng không phải là cấp dưới của Nhậm sư huynh, cho nên việc để Diêu bác sĩ thông báo cấp trên trở về bệnh viện có vẻ thích hợp hơn.
Cân nhắc đến việc trong số những người bị thương có sinh viên y của quốc hiệp, Diêu Trí Viễn biết việc mình gọi điện thoại cho Nhậm Triết Luân để người này đến tham gia ca cấp cứu cũng không có gì là không đúng. Lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, Diêu Trí Viễn lại hỏi nàng: "Cô định trực tiếp nói sao?"
Một người thẳng thắn như Tạ bác sĩ, hẳn là cũng thẳng thắn mà nói không ngại.
Thế nên Tạ Uyển Oánh nghĩ: Với chỉ số IQ cao của Nhậm sư huynh thì chắc không cần nàng phải nói rõ, giống như việc Diêu bác sĩ khi nhìn thấy đoạn ngón tay liền hiểu ngay.
Diêu Trí Viễn đọc được những lời ngầm từ biểu cảm của nàng, im lặng giơ ngón tay cái lên: Ngươi giỏi.
Điện thoại đã kết nối.
"Các người đi sân bay lấy đồ vật không sao chứ?"
"Gặp chút chuyện giữa đường."
"Chuyện gì?"
"Giáo sư, sinh viên y trường của ngài bị người ta dùng xe đụng rồi dùng dao đâm. Xe cứu thương chúng tôi hiện đang đưa người bị thương về quốc trắc."
Đầu dây bên kia im lặng, rõ ràng là Nhậm Triết Luân đang cố gắng tiêu hóa cái tin đột ngột từ trên trời giáng xuống này.
"Giáo sư ngài có thể quay lại bệnh viện được không?"
"Bọn tôi đang ở nhà ăn của bệnh viện không đi đâu. Ta sẽ đến khoa cấp cứu ngay."
Trong điện thoại truyền đến tiếng xào xạc, tiếng ồn ào của các vị trưởng khoa.
Tạ Uyển Oánh cùng Diêu bác sĩ nhất thời nhớ ra là tối nay các vị trưởng khoa đang liên hoan ở nhà ăn, có khả năng là do các vị nói chuyện quá vui nên đến giờ vẫn chưa về.
"Vì sao học sinh bệnh viện chúng ta lại bị thương?" Trương Hoa Diệu truy hỏi.
Liên quan đến án hình sự thì tính chất rất nghiêm trọng, làm lãnh đạo thì càng phải hỏi cho rõ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận