Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 274 - Giáo sư là người rất tốt



Chương 274 - Giáo sư là người rất tốt




Ca phẫu thuật sắp hoàn thành.
Có thể là do nhìn thấy những người của các khoa khác “đi ngang qua”. Thẩm Cảnh Huy không vui lắm, vung tay, xoay người nói: “Đi thôi.”
Cao Chiêu Thành và chủ nhiệm Dương theo sau ông cùng nhau rời đi.
Về phần Đào Trí Kiệt tựa như một người độc lập vô tung vô ảnh, dường như trong lúc lơ đãng đã bị người khác gọi đi.
Một đám sinh viên y khoa còn lại trong phòng phẫu thuật chớp chớp mắt, đang hồi tưởng lại xem có phải mình nằm mơ hay không, mơ thấy một nhóm lãnh đạo tiến vào thăm ca phẫu thuật rồi lại rời đi.
Ca phẫu thuật kết thúc, các tân sinh viên lần lượt rời đi, phòng mổ hoàn toàn yên tĩnh.
Cởi khẩu trang và cởi quần áo phẫu thuật, Tôn Ngọc Ba rửa tay bên bồn rửa tay ở hành lang, cùng đàn anh Lưu Trình Nhiên trò chuyện: “Hình như em ấy không phát hiện phía sau có người tới.”
Mấy người kia vừa tới làm cho bầu không khí không giống nhau, ít ai có thể không biết gì. Tạ Uyển Doanh lại thật sự không hề cảm thấy như tiểu học đệ nói. Lưu Trình Nhiên nghĩ.
“Bọn họ tới làm gì, sợ chúng ta bắt nạt em ấy sao?” Tôn Ngọc Ba trong miệng chậc chậc, không quá hài lòng nói: “Chúng ta cần bắt nạt một cô gái để biểu hiện chúng ta rất có năng lực à?”
Lưu Trình Nhiên nghe xong lời này của tiểu học đệ cũng chỉ cười.
Nghĩ cũng biết, nhóm người Thẩm Cảnh Huy làm sao có thể đến xem Đàm Khắc Lâm và bọn họ phẫu thuật như thế nào. Không cần nói ca phẫu thuật lần này hình như rất khó khăn, những ca phẫu thuật khác còn khó hơn mà nhóm người Thẩm Cảnh Huy cũng chưa từng tới xem qua.
Thẩm Cảnh Huy với tư cách là chủ nhiệm rất rõ ràng thực lực kỹ thuật của Đàm Khắc Lâm, căn bản không cần khẩn trương cùng lo lắng đến nỗi phải đến đến xem làm gì.
Đám người này tới đây chỉ có thể giống như tiểu học đệ nói, là tới đây nhìn bạn học Tạ Uyển Doanh.
Bạn học Tạ Uyển Doanh xuất thân từ bên Quốc Hiệp, không phải người của bên Bắc Đô như bọn họ. Thật sự mà nói, bọn họ chưa từng hướng dẫn qua sinh viên của Quốc Hiệp mà chỉ hướng dẫn qua sinh viên của Bắc Đô. Thẩm Cảnh Huy là người bên Quốc Hiệp, có băn khoăn như vậy cũng có thể lý giải.
“Em ấy đã trở lại, để em hỏi em ấy.” Tôn Ngọc Ba nhìn thấy Tạ Uyển Doanh đưa bệnh nhân đi về lấy hồ sơ bệnh án, nói.
Bệnh nhân sau khi phẫu thuật xuống phòng bệnh, dấu hiệu sinh mệnh vững vàng, Tạ Uyển Doanh vội vàng lấy hồ sơ bệnh án trở về để tìm giáo sư xin chỉ định.
“Giáo sư Tôn…”
“Em chờ một chút, trước tiên tôi hỏi em một vấn đề.”
Giáo sư Tôn muốn hỏi cô ấy điều gì? Tạ Uyển Doanh và các giáo sư khác đặt câu hỏi.
“Em cảm thấy chúng tôi đối xử với em như thế nào? Tốt hay không tốt?’
Giáo sư Tôn rất kỳ lạ, tại sao đột nhiên hỏi cô câu hỏi này. Tạ Uyển Doanh nhất thời không biết rõ tình huống, thành thật trả lời: “Giáo sư Tôn rất tốt ạ.”
“Giáo sư Lưu đối xử với em như thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Giáo sư Đàm đối xử với em như thế nào?”
“Rất tốt ạ.”
“Em có biết vừa rồi trong lúc phẫu thuật còn có người khác đến không?” Tôn Ngọc Ba nhắc nhở cô.
“Là ai vậy ạ?”
Vẻ mặt của cô ấy nhìn thật ngây ngô ngơ ngác! Tôn Ngọc Ba quay đầu nói với đàn anh Lưu: “Anh xem, em không đoán sai chứ. Đôi khi em ấy đúng là đầu gỗ.”
Lưu Trình Nhiên nở nụ cười, vừa nghĩ: Muốn làm được đầu gỗ giống như Tạ Uyển Doanh cũng không dễ dàng. Mức độ tập trung cao độ như vậy khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Giáo sư Tôn, chỉ định trên bệnh án là thầy ký tên ạ?” Tuy rằng không biết là có chuyện gì xảy ra với giáo sư, nhưng Tạ Uyển Doanh sốt ruột hỏi chuyện của bệnh nhân.
“Là do giáo sư Đàm ký.” Tôn Ngọc Ba chỉ chỉ tay hướng ra chỗ khác.
Ở một hướng khác, Đàm Khắc Lâm đã hoàn thành những việc khác và trở về.
“Giáo sư Đàm.” Xoay người, Tạ Uyển Doanh đem hồ sơ bệnh án đưa qua cho giáo sư xem xét.
Tiếp nhận hồ sơ bệnh án trong tay cô, lật đến trang chỉ định của bác sĩ, Đàm Khắc Lâm rút bút ra trước nhưng không vội ký, cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa.
Tạ Uyển Doanh đứng ở bên cạnh, im lặng chờ giáo sư kiểm tra xong và đáp lại cô.



Bạn cần đăng nhập để bình luận