Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3673: [3673 ] ai sờ ai đầu óc (length: 3873)

"Vào đi, vào đi." Trương Hoa Diệu vẫy vẫy tay.
Mễ Tư Nhiên cùng Mễ Văn Lâm đi vào, gọi: "Trưởng khoa Trương."
Thái độ ra mắt lãnh đạo đoan chính, thần sắc cũng không hề hoảng hốt. Đôi sư đệ sư muội này rất cao ngạo lạnh lùng, một chút cũng không thua gì sư huynh Lâm Hạo.
Trương Hoa Diệu nói với hai người: "Các sư huynh sư tỷ ưu tú của các ngươi ở đây, có thể đi theo bọn họ học tập không?"
Có thể chứ. Mễ Tư Nhiên lập tức gật đầu lia lịa, hai mắt nhìn thẳng vào sư tỷ Tạ, hận không thể lập tức đi sau lưng sư tỷ Tạ làm người hầu nhỏ.
Dường như nhận ra được ý đồ của nàng, Trương Hoa Diệu dùng bút trong tay chỉ: "Ngươi đi cùng bác sĩ Lâm Hạo."
Mễ Tư Nhiên cả người chết lặng.
Đương nhiên, đường đệ của nàng là Mễ Văn Lâm cũng không thể đi cùng sư tỷ Tạ, bị lãnh đạo phái đi cùng sư huynh Phan.
Vậy ai sẽ được cùng sư tỷ Tạ học tập công tác?
Lại có một người đi vào từ cửa.
"Bác sĩ Trương Thư Bình cùng bác sĩ Tạ Uyển Oánh học tập." Trương Hoa Diệu cuối cùng đã quyết định chọn người.
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Thầy giỏi nhất để lại cho người nhà. Đại ma vương thật sự có tâm tư đơn giản như vậy sao?
Tạ Uyển Oánh chỉ cảm thấy, mình chưa kịp sờ đến đầu của Trương đại lão thì đoán chừng đầu mình đã bị Trương đại lão sờ mó xong trước. Bởi vì nàng làm gián điệp không thành, bên cạnh lại an bài một người trước đây là người của đại ma vương để giám sát.
Trương Thư Bình đi tới bên cạnh nàng, lộ ra nụ cười ấm áp: "Bác sĩ Tạ, tôi sẽ cố gắng học hỏi chị."
Không chỉ có bà nội tiểu thúc, mà còn có tam trải Bắc Đô, tất cả mọi người đều biết cơ hội được học hỏi bác sĩ Tạ là quá khó.
Sắc mặt của Mễ Tư Nhiên và Mễ Văn Lâm không giấu nổi vẻ mất mát: Không được học tập cùng sư tỷ Tạ. Sau khi sắp xếp nhân viên xong, Trương Hoa Diệu tiếp tục cà cà cà viết gì đó lên giấy, rồi nói với sáu người bọn họ: "Các người đến bệnh viện chúng ta trực ban, học tập, công tác, làm quen với môi trường lâm sàng. Công việc của bác sĩ có nhiều mặt, trực ban chỉ là một trong số đó."
Ý của đại ma vương rất rõ ràng, sẽ không chỉ để cho bọn họ trực ban ở phòng cấp cứu.
"Tham gia thảo luận ca bệnh khó toàn bệnh viện cũng là một công việc và học tập vô cùng quan trọng." Trương Hoa Diệu nói đầy ẩn ý. Lời này của lãnh đạo giống như đang chứng minh những gì mà sư huynh thân thiết đã tiết lộ buổi sáng, đại ma vương có lẽ muốn để bọn họ, nhóm người này, cùng ai đó pk, quả nhiên là: "Sáu người các ngươi tuổi tác xấp xỉ nhau, tạo thành một nhóm nhỏ. Khi có ca bệnh giao cho các ngươi, các ngươi hãy thảo luận trước ở nội bộ."
Thảo luận xong thì sao?
Trương đại lão lại tung ra một tin tức nặng ký: "Trên lâm sàng vẫn luôn là như vậy, ai đưa ra phương án điều trị tốt hơn thì người đó làm."
Nếu như các ngươi thắng, quyền chủ đạo điều trị ca bệnh này sẽ thuộc về các ngươi.
Lãnh đạo muốn có nghệ thuật quản lý, nếu như chỉ nói đơn giản là phái các ngươi đi điều trị ca bệnh thì có thể sẽ cảm thấy phiền phức. Ngược lại, nói chuyện này thành một cuộc thi thì có thể tăng cao mức độ tích cực làm việc của cấp dưới.
Bác sĩ ưu tú quả thực rất để ý đến thắng bại trên học thuật. Cũng đúng thôi, bác sĩ ưu tú từ hồi còn đi học toàn là học bá, mà học bá cơ bản là cạnh tranh nhau để đi lên.
Sáu bác sĩ trẻ hiện trường đều nghiêm túc mặt mày.
Ca bệnh đầu tiên lập tức được giao cho bọn họ.
Trương Hoa Diệu nói: "Bác sĩ Tạ biết, lần trước có một bệnh nhân vào cấp cứu ban đêm cần phải đặt máy tạo nhịp tim tạm thời, gặp không ít khó khăn."
Ý nói đến quá trình cấp cứu quanh co của Tề lão tiên sinh. Nghe nói sau khi tình trạng bệnh ổn định thì máy tạo nhịp tim tạm thời của bệnh nhân đã được rút ra, nhưng mà sau khi bác sĩ lâm sàng đánh giá toàn diện thì xác định sau này bệnh nhân vẫn cần phải đặt máy tạo nhịp tim vĩnh viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận