Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2048: [2048 ] quá cố sức (length: 3900)

Vấn đề sinh mạng của em bé sơ sinh không cho phép bác sĩ có thời gian thử sai.
Giờ phút này việc giúp sinh là một dạng. Thân là trợ thủ, Tạ Uyển Oánh nhất thiết phải đè đầu em bé lại không cho loạn động, khiến đường đi của đầu em bé không bị lệch.
Đây là một.
Thứ hai, trợ thủ khi đẩy cần phải giữ đầu em bé ở tư thế cúi gập. Đây là dáng điệu chính xác để em bé ra ngoài, nếu sai lệch thì em bé sẽ bị kẹt không ra được.
Lại đẩy xuống nữa, bạn học Tạ e rằng không ngừng ngón tay muốn phế, cánh tay cũng gần như muốn phế theo.
Làm bác sĩ ngoại khoa thật quá tốn sức.
Lâm Hạo không tự chủ được mà vẫy vẫy cánh tay của mình, cảnh tượng trước mắt của các bạn học thúc giục hắn quay đầu muốn quyết tâm tiếp tục luyện tập lực cánh tay cho tốt.
Lý Khải An trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng, mừng thầm ban đầu mình đăng ký không phải ngoại khoa mà là nội khoa.
Có trợ thủ phối hợp chính xác, bác sĩ đỡ đẻ điều khiển tay mới có thể thuận lợi như cá gặp nước.
Đỗ Hải Uy tay trái nhanh chóng xuyên qua hai chân của em bé, mấy ngón tay lần lượt luồn sâu vào miệng em bé và giữ lấy hai hàm trên dưới của em bé, tư thế này để cố định vững chắc thân thể em bé, cũng như cung cấp trụ đỡ mạnh mẽ để cố định phần đầu. Một tay khác của hắn, tay phải, thì vượt qua lưng em bé, nắm ở hai vai và cổ em bé, khẽ ấn vào bộ phận sau gối của em bé, việc này là để giữ cho em bé tư thế đầu cúi gập để dễ ra ngoài.
Bác sĩ Đường cao giọng gọi sản phụ: "Hiểu Băng, cô dùng sức, dùng sức đi, nhanh, con sắp ra rồi."
Nghe thấy tin vui sắp đến, Lý Hiểu Băng dốc hết sức lực toàn thân: Đây là một sự liều mạng.
Tào Dũng cảm giác được tay mình bị sản phụ nắm chặt đến sắp gãy lìa ra. Hắn, người thay thế bạn học cũ Chu Hội Thương để bồi sản phụ sinh con, quả thật không dễ dàng chút nào.
Dùng sức như thể muốn "ngươi chết ta sống" của sản phụ, thực sự như muốn cào hắn thành mảnh vụn.
Tào Dũng vì vậy mặt không chút cảm xúc, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm xuống phía đối diện.
Sức lực từ mẹ truyền đến để hỗ trợ cho em bé rõ ràng là không thể hoàn toàn đủ, điều này nằm trong dự kiến của tất cả các bác sĩ, nếu không sẽ không nói ngôi mông phần lớn thuộc dạng khó sinh. Bác sĩ đỡ đẻ không thể kéo mạnh em bé, chỉ có thể để bác sĩ trợ thủ ra tay trợ lực thêm.
Chẳng trách lão đại Đỗ ngay từ đầu đã đặc biệt nhấn mạnh với bạn học Tạ: Tất cả mọi việc có khả năng phải trông vào cô.
Gánh trên vai trọng trách nặng nề, Tạ Uyển Oánh dường như liều quá mức, thân thể lung lay như là đang rung chuyển lắc lư.
"Oánh Oánh!" Lý Khải An kinh hô một tiếng, lo lắng nàng sắp ngã xuống.
Quả nhiên, chuyện như vậy đối với ai cũng khó, đối với nàng cũng khó khăn không kém. Trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy.
"Tạ Uyển Oánh, cô có ổn không?" Người ở gần đó là Lý Thừa Nguyên vội vàng hỏi.
Y tá giơ tay muốn đến đỡ nàng.
Hai tay bị sản phụ nắm chặt không thể rút ra, Tào Dũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của người phía đối diện.
"Cô ấy có ổn không?" Bác sĩ Đường cũng bị dọa giật mình, kinh kêu.
"Không vấn đề gì, đừng căng thẳng." Đỗ Hải Uy trầm ổn lên tiếng.
Nghe lão đại lên tiếng, tất cả những người đang định chạy đến hỗ trợ đều tạm thời đứng yên tại chỗ.
Tạ Uyển Oánh lắc lắc đầu từ chối tất cả mọi người, theo sát ngay đó lại thẳng người đứng vững lại gót chân, đáp lời mọi người: "Không sao. Ta vừa chỉ là muốn mượn lực."
Người ta là học bá, biết rõ lúc sức lực của bản thân không đủ thì phải dựa vào điều chỉnh tư thế để dùng trọng lực của cơ thể hỗ trợ. Lão đại đỡ đẻ Đỗ có thể nhận ra động tác vi diệu này của nàng nên nói là không có vấn đề gì.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, muốn đuổi theo nhịp điệu của học bá thì phải tăng tốc độ xoay chuyển của đầu óc mới được.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận