Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 655: Ông nội của bạn học đến



Chương 655: Ông nội của bạn học đến




Chương 655: Ông nội của bạn học đến
Biện pháp có thể giúp đỡ được bạn học hiện tại là: thu nhỏ lại phạm vi người thân của bạn học biết được tình hình.
Điển này các bác sĩ hoàn toàn có thể làm được, bác sĩ có nghĩa vụ giúp bảo vệ quyền riêng tư về những việc có liên quan đến bệnh tình của bệnh nhân. Bạn học Triệu chỉ là sợ đàn anh Đào rêu rao nói lớn tiếng để cho mọi người biết hết toàn bộ bệnh tình của cậu ấy, đàn anh sẽ thông báo cho người nhà cậu ấy. Mặc dù cô cho rằng, đàn anh Đào không đến nỗi sẽ để cho toàn bộ thế giới đều biết, đoán chừng chỉ là thông báo cho người nhà bệnh nhân. Giáp mặt nói rõ ràng cũng có thể để cho bạn học yên tâm mà chữa bệnh.
Đào Trí Kiệt thông suốt ý muốn của tiểu học muội, cười nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không nói, nếu không có sự đồng ý của cậu ấy thì sẽ không nói bệnh trạng của cậu ấy cho những người khác biết. Lúc trước nói với ông nội cậu ấy, là bởi vì cậu ấy khẳng định sẽ tự mình đi tìm ông nội của cậu ấy. Chúng tôi cũng xem như là đồng nghiệp của lão Triệu cần nói chút tình huống cụ thể của người bệnh cho ông ấy.”
Không quản vị Phật này nói cái gì, dù sao cũng không thể tin. Triệu Điềm Vỹ gấp đến nỗi giữ chặt quần áo của bạn học Tạ: “Doanh Doanh, cái tôi kêu cậu nói không phải là cái này.”
“Là cái gì?” Tạ Uyển Doanh quay đầu lại hỏi bạn học, biểu cảm còn rất nghiêm túc: “Cậu có gì không hiểu, có thể trực tiếp hỏi đàn anh Đào. Đàn anh Đào rất dễ nói chuyện.”
Bạn học Tạ, cậu bị vị Phật này lừa gạt triệt để rồi có phải hay không? Đáy lòng Triệu Điềm Vỹ gào thét thảm thiết.
Lúc trước cô đúng là có chút lo lắng ba chữ này, nhưng đàn anh Đào vữa nãy đã đáp ứng rồi, không có sự đồng ý của người bệnh thì sẽ không nói ra. Chứng minh đàn anh Đào rất dễ nói chuyện.
Tút tút tút, điện thoại di động của ai đó vang lên. Hà Quang Hữu cầm điện thoại, nghe đối phương nói xong rồi nói với Đào Trí Kiệt: “Lão Triệu đến bệnh viện. Hỏi chúng ta đang ở đâu?”
“Các cậu đi đón ông ấy lại đây.” Đào Trí Kiệt nói.
Tinh thần Triệu Hoa Minh tám phần mười là hoảng loạn sau khi nhận được tin cháu trai ngã bệnh, nếu không sẽ không điện thoại hỏi như vậy, mà là trực tiếp đi đến bộ phận tìm người. Khâu Thụy Vân nhận được mệnh lệnh đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài đón người.
Không bao lâu, một cụ già với hai bên tóc muối tiêu xuất hiện tại cửa, trong tay xách một túi công văn, trên mặt không đeo kính lão lộ ra tinh thần đầy sức sống. Chỉ là biểu cảm trên mặt có chút nôn nóng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cầm khăn tay lau mồ hôi.
“Giáo sư Triệu vất vả rồi.” Đào Trí Kiệt dẫn những người khác đi tới đón tiếp.
“Không vất vả. Là bác sĩ Đào các anh mới vất vả.” Chào hỏi cùng đồng nghiệp trong khoa xong, Triệu Hoa Minh gấp gáp bước vào đi tới trước mặt cháu trai, trợn hai mắt hỏi cháu trai: “Con nói cho ông nghe một chút là đã xảy ra chuyện gì. Con đã rất lâu rồi không về nhà, con nói ở bệnh viện bề bộn nhiều việc, con bận bịu cái gì? Bận thành hình dạng này!”
Triệu Điềm Vĩ không dám ngẩng mặt lên nhìn ông nội mình.
“Con ngẩng đầu con lên!” Triệu Hoa Minh giậm chân, thét lên với cháu trai.
“Ông nội, ông nghe con nói, con tưởng chẳng qua là gần đây ăn ít mà chạy bộ rèn luyện nhiều, có chút bị cảm thân thể yếu ớt. Bọn họ nói, con mới phát hiện hình như da con có chút vàng, con cũng không hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.” Triệu Điềm Vĩ cảm thấy rất uất ức, nghẹn giọng. Bạn học không nói, bản thân cậu ấy hoàn toàn không có nhận ra được. Hôm nay khi có người nói, trong đầu cậu ấy cho đến bây giờ tất cả đều là một mảnh mơ hồ.
“Nhờ đến người khác mới phát hiện ra, con học y học là do người nào dạy vậy.” Ánh mắt Triệu Hoa Minh cẩn thận quan sát mắt và làn da của cháu trai, muốn tìm ra nguyên nhân bệnh của cháu trai: “Đúng là có chút vàng. Bình thường con không soi gương sao?”
Sinh viên y học, mỗi ngày đều mệt như chó, làm sao có thể tỉ mỉ soi gương rồi đi ra ngoài.
“Người bên cạnh con không phát hiện ra con có chỗ khác thường sao?” Triệu Hoa Minh hỏi, theo lý thuyết, cháu trai ông ấy đi theo hai hai giáo sư nổi tiếng làm việc, nếu như thời gian xuất hiện triệu chứng dài, không có khả năng giáo sư hoàn toàn không nhận ra được.





Bạn cần đăng nhập để bình luận