Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3568: [3568 ] thất thượng bát hạ (length: 3906)

Có tấm gương người khác đi trước như vậy, đại sư tỷ cùng hồ đại ca chắc chắn là sợ.
Xử lý mảng nghề nào cũng tốt, cần phải có nhận thức về những nguy hiểm liên quan. Làm việc tốt nên chuẩn bị tâm lý trước, đối với tất cả những người sắp bước vào vị trí hoặc đã làm việc nhưng còn là người mới mà nói đều là thách thức.
Rất nhanh, ngày mai nàng sẽ giống như trước khi trùng sinh, một lần nữa đi vào quỹ đạo nghề này.
Tâm trạng, nhất thời như cơn gió xuân, nhộn nhạo vừa ôm sự hồi hộp vừa hứng phấn.
"Sư tỷ, chị về trường học sao?" Phạm Vân Vân hỏi, chỉ nghe nói dạo này hình như chị đã chuyển ra khỏi ký túc xá trường rồi.
Bây giờ nàng đúng là không còn ở ký túc xá trường, mà đã chuyển ra ngoài. Vì nhà mới của nàng đã sửa xong, nàng chuyển vào trước là để giúp mẹ và ông ngoại nàng làm quen. Thứ hai, là từ phương trang đi đến viện nghiên cứu tim phổi ở thủ đô sẽ gần hơn so với đi từ bệnh viện hiệp hội y học.
"Ta lái xe đưa em về." Hà Hương Du nói với nàng, sau đó nhớ ra, "Đợi chút có lẽ sư huynh Tào tự lái xe đến đón em đó."
Không thể nào. Sư huynh Tào mấy hôm nay đi công tác rồi.
Nghĩ cũng đúng, nếu không có việc gì, Tào Dũng sẽ tự lái xe đưa mọi người đi ăn cơm.
Bác sĩ Lý Hiếu Thâm lái xe chở cả đám người về, trừ bác sĩ La tự đón xe đi.
Trước khi đi, La Yến Phân giơ tay về phía Tạ Uyển Oánh: "Bác sĩ Tạ, bắt đầu từ hôm nay tôi có thể trực tiếp đến tìm chị hợp tác rồi, sau này có bệnh nhân nào cần cái này tôi sẽ đến tìm chị."
Bắt đầu từ hôm nay, cô thật sự là một thầy thuốc có thể rời khỏi sự hướng dẫn của thầy, một mình gánh vác công việc chữa bệnh. Nghe thì có vẻ rất oai phong nhưng thực ra lại trách nhiệm rất nặng nề.
Ngày thứ hai, đến phòng đo lường quốc gia đăng ký. Sáng sớm đã đến khoa cấp cứu của phòng đo lường quốc gia, nơi này sau khi đến mấy lần thì đối với nàng cùng những bạn học của nàng mà nói đã không còn lạ lẫm nữa.
Đi cùng nàng còn có bác sĩ Đô Diệp Thanh đã sớm nhắc đến bạn học Phan Thế Hoa và bạn học Lâm Hạo. Nói chính xác thì không thể gọi là bạn học được nữa, mà tất cả phải sửa miệng gọi là bác sĩ.
Điểm này, y tá là người có kinh nghiệm nhất, thấy bọn họ là trực tiếp gọi: bác sĩ Tạ, bác sĩ Phan, bác sĩ Lâm.
Ba người bọn họ ngược lại hết hồn: Ơ? Đây là ai đã đánh tiếng trước với nhân viên y tế ở phòng đo lường quốc gia sao?
"Hôm nay ba người các anh bắt đầu đến khoa cấp cứu chúng tôi trực ban, chủ nhiệm Trương đã nói vậy." Y tá trực ban giải đáp luôn nghi vấn trong lòng của ba người.
Câu trả lời quá thẳng thắn này khiến cả ba người trong lòng đột ngột như thùng nước bị đổ ra, bất an lo lắng.
Nhân viên y tế khoa cấp cứu của phòng đo lường quốc gia rõ ràng đã quen với tình huống này. Nơi này, rốt cuộc là trung tâm cấp cứu tim mạch số một của cả nước, là địa bàn của Trương Hoa Diệu đại lão, nơi mà người ta thường gọi là Diêm la vương khống chế.
"Ba người các anh có nhận được thông báo gì không?" Lâm Hạo, người đầu tiên cảm thấy bất an đến mức khó thở, quay sang hỏi hai người kia.
Hai người còn lại đều lắc đầu.
Trương đại lão là cái người mà có việc gì sẽ thông báo trước cho mọi người sao?
Hiển nhiên là không thể rồi. Trương đại lão chỉ có thể là người ném lựu đạn vào đầu người khác.
Không hiểu chuyện gì, đành phải đến văn phòng Trương đại lão hỏi cho rõ. Dù sao sáng nay cũng vốn định đến chỗ Trương đại lão báo danh.
Ba người đi đến văn phòng của chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Gõ cửa, nhưng không có ai trả lời, dường như trong phòng làm việc không có người.
"Tìm chủ nhiệm Trương hả? Anh ấy không có ở văn phòng đâu, ở phòng cấp cứu rồi." Có người nhìn thấy ba người bọn họ gõ cửa thì nói.
Lâm Hạo đưa tay lên trán lau mồ hôi, càng lúc càng cảm nhận rõ được cái bầu không khí quỷ dị nào đó ở chỗ Trương đại lão.
Bạn cần đăng nhập để bình luận