Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2074: [2074 ] yêu cầu nghiêm khắc (length: 4097)

Đứng ở cửa, Tạ Uyển Oánh hoàn toàn không dám động đậy. Bên trong đang có các bậc lão làng và cả bác sĩ Tống, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi nàng sẽ bị lộ tẩy ngay. Nàng đành đứng im ở đó lắng nghe, vì dù gì trong lòng cũng hơi lo lắng cho sư huynh Tào.
Sư huynh Tào bị cậu của mình truy hỏi không ngừng, khiến nàng nhớ tới Trương Thư Bình.
Các bậc lão làng lại càng nghiêm khắc với người thân trong nhà trong các vấn đề học thuật. Ví như thầy Lỗ luôn đòi hỏi rất cao ở cháu trai của mình. Đại lão Trương cũng yêu cầu cao ở cháu trai. Thầy Đỗ thì lại nghiêm khắc với con trai, cấm không được nói lời bậy bạ.
Con cái nhà các bác sĩ đại lão tuyệt đối không dễ dàng gì.
Tính cẩn trọng của các đại lão về học thuật khiến họ không dám lơ là đối với con cái trong nhà.
Nghe giọng sư huynh Tào trong phòng vang lên: "Có một số bệnh ở não bộ, trên CT không biểu hiện dương tính, mà có thể lộ ra trạng thái âm tính giả. Địch chủ nhiệm là chuyên gia khoa ngoại thần kinh, hẳn phải rõ điều này chứ."
Sư huynh Tào khi đối mặt với tiểu thúc đại lão của mình chẳng hề nao núng, lời lẽ hoàn toàn dùng từ ngữ học thuật cứng rắn. Tạ Uyển Oánh có thể cảm nhận được một ngọn lửa nhiệt đang bùng cháy.
Có thể thấy nàng lo lắng là thừa thãi. Nhưng điều đó không ngăn cản được nàng đứng ở đây nghe lén sư huynh Tào cùng vị đại lão nói chuyện. Mỗi câu nói học thuật của vị đại lão đều vô cùng hấp dẫn.
Loại không khí này, người thích, người không thích. Khi thấy hai chú cháu nói chuyện không thèm xã giao, phó chủ nhiệm Lữ cảm thấy không thể thích ứng nổi, bèn kéo kéo cổ áo.
"Ngươi cho rằng phần báo cáo CT này là âm tính giả, căn cứ ở đâu? Mời nói rõ ràng tỉ mỉ xem, bác sĩ Tào." Địch Vận Thăng từng bước ép sát cháu mình.
"Căn cứ của ta là ở chỗ bệnh nhân này có một số triệu chứng không giống với bệnh nhân nhãn khoa thông thường, cần phải làm các kiểm tra khác để giải thích." Tào Dũng đáp.
Mọi người chờ một lúc, thấy Tào Dũng cũng không định nói rõ hết một lần.
Phải thôi, dù là một chuyên gia khoa ngoại thần kinh như hắn, Tào Dũng đâu cần phải giống như tự mổ xẻ chính mình mà giải thích cặn kẽ cho người khác rõ ràng. Đối phương tự xưng được người ủy thác đến để hỏi thăm bệnh tình của bệnh nhân, muốn cùng hắn thảo luận bệnh tình thì không thành vấn đề, nhưng ít nhất phải thể hiện chút trình độ kỹ thuật, cho thấy có thể ngồi ngang hàng với hắn. Nếu không, chẳng phải như gà với vịt nói chuyện sao? Dù cho tiểu thúc của hắn tới cũng vậy thôi.
Ừm, đứa cháu này đối với tiểu thúc của mình cũng vẫn hà khắc như vậy, phù hợp với thái độ của hai chú cháu khi nói chuyện về vấn đề học thuật thường ngày. Đã bàn học thuật thì chuyên tâm bàn học thuật, không cần phải nói gì về tình thân.
Địch Vận Thăng đưa mắt nhìn khuôn mặt trầm ổn của cháu trai, rồi chuyển về phía hồ sơ bệnh lý, thần thái vẫn ung dung của bậc lão làng.
Thấy tiểu thúc mình quay lại xem hồ sơ, Tào Dũng không hề cảm thấy mình làm khó tiểu thúc. Bản lĩnh của tiểu thúc hắn đến mức nào, làm sao có thể bị hắn làm khó được.
Địch Vận Thăng giống như thước kẻ trong tay giáo viên, dùng đầu ngón tay ấn trên giấy hồ sơ bệnh lý, từng chữ một dò xét báo cáo của cháu trai.
Đại lão im lặng không nói. Những người khác lại càng không dám lên tiếng hỏi. Các bác sĩ trẻ tuổi hơn, một mặt thì cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh lý, một mặt thì liếc mắt nhìn nhau. Hồ sơ bệnh lý của bệnh nhân bọn họ đã sớm xem thuộc làu, cho nên không phải họ không quen thuộc tình huống của bệnh nhân, mà là đầu óc không được tốt như đại lão.
Trong hồ sơ bệnh lý không hề có ghi chép về thảo luận hội hồ sơ bệnh án, tức là không có các bác sĩ bàn luận nghiên cứu về tình hình bệnh án của bệnh nhân và phân tích thuật ngữ, chỉ có một vài kết quả kiểm tra ghi lại. Với tình huống này, muốn nắm bắt được ý nghĩ của Tào Dũng, trừ khi trình độ kỹ thuật tương đương với Tào Dũng.
Phó chủ nhiệm Lữ ngẩng đầu sốt ruột, dùng ánh mắt hỏi Hoàng Chí Lỗi bọn họ: Các cậu là bác sĩ trong tổ của cậu ấy, có biết Tào Dũng đang ám chỉ cái gì không?
Hoàng Chí Lỗi không trả lời, không phải là không trả lời lãnh đạo.
(chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận