Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2377: [2377 ] bị khảo nghiệm (length: 3939)

Lời này thật sự thể hiện ra vô cùng quen thuộc kiến thức về tim mạch ngoại khoa.
Tào Chiêu cúi đầu, tự hỏi đệ đệ có hiểu tâm tư của hắn không. Đệ đệ hắn dường như một mực muốn lôi kéo người khác sang khoa ngoại thần kinh, vung chân bay nhảy. Nhưng nghe tiểu thúc kể, nói Tạ đồng học dù là học bá, nhưng những kiến thức về khoa ngoại thần kinh cũng chỉ nắm bắt ở mức có thể, qua loa cho xong.
(Tạ đồng học quá giỏi ẩn mình.) "Thưa thầy, em đề nghị lập tức cho bệnh nhân làm siêu âm tim để xác thực." Tạ Uyển Oánh nói.
Khi nghi ngờ cấu trúc tim có sự biến đổi, siêu âm tim là lựa chọn hàng đầu, nhanh chóng và tiện lợi. CT có thể phát hiện chỗ bệnh ẩn nấp, như tình huống của biểu ca cô.
Tạ Uyển Oánh nói xong những lời này, biết mình lại đang đánh bạc. Chứng cứ cô đưa ra trên thực tế không đủ để chống đỡ những hoài nghi của mọi người hiện tại. Nếu chỉ dựa trên biểu hiện điện tâm đồ mà nói, bác sĩ có lẽ sẽ đầu tiên nghi ngờ là thiếu máu. Còn muốn đến mức “tim ngừng đập”, ít nhất bệnh nhân phải có triệu chứng suy tim hoặc phù phổi mới đúng.
Cô đang đánh cược cái gì? Bộ não cô dựa vào các số liệu hiện có để phán đoán theo hướng trực giác lâm sàng này. Cô không biết liệu phán đoán của các thầy có trùng khớp với bộ não của cô hay không.
"Ngươi cho rằng tình trạng bệnh rất nghiêm trọng sao?" Tào Chiêu hỏi cô.
Những người khác có mặt ở đó nghe thấy, ngạc nhiên: Không phải chứ? Hắn đang hỏi một sinh viên y về trực giác lâm sàng sao?
Đúng vậy. Tạ Uyển Oánh thừa nhận, trực giác của bộ não cô cho rằng tình trạng đứa trẻ này rất nghiêm trọng, rất nguy kịch. Cô là người trực tiếp cấp cứu cho đứa bé tại hiện trường, làm liên tục mười mấy phút ấn tim mới đưa được nhịp tim của bé trở lại. Làm sao có thể đứa trẻ chỉ bị tổn thương tim nhẹ cùng rối loạn nhịp tim được.
"Đúng là vậy."
Tạ Uyển Oánh trả lời, đồng thời bắt gặp ánh mắt chăm chú của thần tiên ca ca.
Khi các thầy lâm sàng nhìn bạn như vậy có nghĩa là thầy đang muốn thử xem bạn có kiên định với quan điểm chuyên môn của mình hay không. Nếu có thể, chứng tỏ bạn có bản lĩnh thật. Nếu không, nghĩa là bản thân bạn cũng nghi ngờ lý thuyết của mình, vậy thì sao thầy có thể chấp nhận ý kiến của bạn được.
Hai người này không hề căng thẳng. Những người xung quanh thì tinh thần căng như dây đàn, một đám người ngầm thừa nhận Tạ đồng học thật giỏi, đối mặt với lãnh đạo không chút sợ hãi.
Tào Chiêu hiểu rõ, học sinh trước mặt hắn đây hiểu biết rộng nên căn bản không hề e ngại ánh mắt của hắn. Quay mặt đi, trong mắt hắn, vòng xoáy nhỏ màu đen xoáy chuyển càng nhanh, tựa như cơn lốc.
Thần tiên ca ca lộ ra sườn mặt cao thâm khó lường, Tạ Uyển Oánh trong lòng: Thình thịch, thình thịch. Có một cảm giác đang nhắc nhở cô, người nhà Tào sư huynh thật không giống bình thường.
"Nếu kết quả siêu âm tim không được như mong muốn của ngươi, hoặc chỉ là có một chút trào ngược dị thường, ngươi định xử lý thế nào?" Tào Chiêu hỏi, giọng điệu không nhanh không chậm, một tay bỏ vào túi áo blouse, tay còn lại đưa điện tâm đồ cho bạn Đoạn tiếp tục nghiên cứu.
Đoạn Tam Bảo cầm tờ điện tâm đồ, tựa như cắm đầu vào đó, chăm chú nghiên cứu đồ hình.
"Ừm, về vấn đề này mà nói——" Tạ Uyển Oánh hơi suy tư một lát rồi nói, "Em cảm thấy, bản thân nói với em rằng, không thể từ bỏ như vậy. Phải tìm ra căn bệnh thực sự. Nếu siêu âm tim không tìm ra được, thì sẽ nội soi lồng ngực."
Điên rồi sao?! Người đầu tiên kinh hãi là La Cảnh Minh, người luôn tự nhận là rất hiểu cô.
Tiểu sư muội này sao lại hành xử lỗ mãng vậy? Chẳng lẽ phẫu thuật là muốn làm liền làm được sao? Bác sĩ lại dùng trực giác để quyết định phẫu thuật? Lỡ làm xong rồi phát hiện không có gì, chẳng phải là bệnh nhân phải chịu một nhát dao vô ích sao?
Rõ ràng là chưa thực sự sống chung với Tạ đồng học thì đừng bao giờ nghĩ là mình thật sự đã hiểu hết về cô ấy.
Đương nhiên, Tạ Uyển Oánh đồng học không thể nói là để bệnh nhân chịu một dao oan uổng.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận