Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3639: [3639 ] không phục cũng phải phục (length: 3931)

Việc hắn làm có tính là tự động dâng mình lên cho người khác sai bảo hay không?
Phụt.
Áo len vàng nghe thấy phía sau, cái tên đồng nghiệp gật gù đang cười nhạo hắn, trong nháy mắt mặt hắn đen như đáy nồi.
"Găng tay đâu?"
Nghe hắn hỏi, Quách Tử Hào giật mình, người này thật sự dự định nghe theo lời tạ bác sĩ.
Không nghe thì sao? Hắn là bác sĩ. Không giúp đỡ lẽ nào trơ mắt nhìn bệnh nhân chết?
Nói đi nói lại, là do chính hắn sai, chủ động đưa đầu chịu trận. Áo len vàng trong lòng lẩm bẩm, bực bội, oán hận. Nửa đêm đến bệnh viện còn chưa kịp nghỉ ngơi đã bị gọi đến làm việc, đúng là do lòng tò mò hại chính hắn.
"Ở đằng kia." Ánh mắt nhìn sang xe cấp cứu, ra hiệu cho đối phương vị trí găng tay, Quách Tử Hào trong lòng bắt đầu nghi hoặc. Ai bảo đối phương không chủ động nói cho họ, bọn họ cũng không biết thân phận cụ thể của người mới đến. Nói có khả năng là bác sĩ, nhưng kỹ thuật của người này thế nào bọn họ không rõ ràng. Rốt cuộc năng lực của đối phương ra sao, có thể giúp họ một tay hay chỉ giúp qua loa với tạ bác sĩ?
Dựa trên đủ loại điều chưa lường được, họ cần nghi ngờ, đặt dấu hỏi.
Tiểu Hào đưa mắt nhìn, áo len vàng tiếp nhận ánh mắt đó, khiến hắn suýt chút nữa hét lên kinh ngạc.
Từ đầu chí cuối lẽ ra là áo len vàng nghi ngờ năng lực của bọn họ, sao chính bản thân hắn lại biến thành đối tượng bị người khác hoài nghi?
Hừ ~ Trong lỗ mũi kiêu ngạo mà như hơi nước đầu xe lửa phun ra khói, không kịp rửa tay, ở hiện trường tìm thuốc sát trùng nhanh chóng tiêu độc tay, tiếp đó nhanh chóng đeo găng tay vô khuẩn.
Quay người lại, đi đến cạnh tiểu Hào, khẽ nói: "Nhường một chút."
Quách Tử Hào rất miễn cưỡng né sang một bên, rất sợ thân thể mình hơi động sẽ khiến tay không giữ chắc hoặc làm lệch mất chiếc kìm kẹp mà tạ bác sĩ giao phó cần nắm chặt.
Nhìn thấy cô y tá trợ lý quá trẻ không có kinh nghiệm nên không dám động, áo len vàng trong lòng trợn trắng mắt, lại nhìn người đối diện, hắn nghĩ: Nàng đúng là gan lớn, bên cạnh chỉ có một tên chẳng làm được gì như vậy mà cũng dám ra tay phẫu thuật.
Bởi vì cô y tá không nhúc nhích, không nhường đủ vị trí, từ góc độ của hắn, đưa tay để thắt nút ngoại khoa không được thuận lợi lắm.
Quách Tử Hào liếc mắt nhìn người kia.
Áo len vàng không thể nhịn được nữa, trong miệng như phun ra lửa: "Ngươi nghĩ ta là ngươi để thêm phiền phức cho nàng sao?"
Đối với áo len vàng, góc độ này có thể hơi khó, nhưng chắc chắn không thể làm khó được hắn. Nếu nó có thể làm khó được hắn, hắn đã sớm bỏ trốn chứ không đứng ở đây tự dâng mình tới cửa như vậy.
Hai tay đưa ra, ngón tay nắm lấy hai đầu chỉ.
Quách Tử Hào thấy động tác của hắn rõ ràng lại dừng lại: Cái gì?
Từ động tác thuần thục của người này khi cầm chỉ, không giống như là một người mới vào nghề. Điều gì đã khiến đối phương trong tình thế cấp bách cần dừng lại một chút?
Áo len vàng hơi nheo mắt, cần tĩnh tâm cảm nhận cảm giác từ tay kéo chỉ truyền tới.
Bác sĩ có kinh nghiệm có thể dựa vào cảm giác này để phán đoán vị trí tổ chức bên trong cơ thể bị kéo căng là gì.
Cho nên, vì sao áo len vàng cam tâm tình nguyện tự chui đầu vào rọ, chính là vì tự mình kiểm chứng xem có phải nàng đã chích đúng mạch máu hay không.
Mạch máu lớn đang dao động, từ sợi chỉ truyền lên đầu ngón tay của hắn. Hai mắt sáng lên, áo len vàng thầm than một tiếng: Không phục cũng phải phục, nàng ấy thật sự đã làm được, đã chích vào động mạch chủ bụng.
Lúc thắt nút ngoại khoa, hắn hỏi nàng: "Sao cô đoán được mà hạ thủ ở vị trí đó?"
Có thể xác định, người này mới tới, trước đó hoàn toàn không biết nàng là ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận