Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3553: [3553 ] giấu ai không hảo (length: 3926)

Đối với điều này Lãnh Như Trân thở dài, là không rõ hai vợ chồng bọn họ tính cách lãnh đạm như thế nào lại sinh ra một đứa con có tính tình hoàn toàn khác với ba mẹ.
"Ta có phiếu buffet thịt nướng, đồng nghiệp ta cho ta." Lãnh Như Trân nói.
Nếu như gặp phải, muốn đi ăn cùng nhau không.
Lãnh Như Trân dường như không cần nghĩ cũng biết đáp án, nói với con trai: "Đi đi, chúng ta tự đi ăn, tam thúc ngươi có việc."
Mình và con trai không thể làm kỳ đà cản mũi người ta.
Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu nghe mẹ đề nghị không vui, nói: "Khó khăn lắm mới gặp được cô xinh đẹp, ăn chung nha."
"Đã nói là tam thúc con có việc mà."
"Mẹ ơi, mẹ nhìn xem cô xinh đẹp có xinh đẹp không?" Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu kéo người cô xinh đẹp mà mình thích nhất ra, bảo mẹ nhìn.
Lãnh Như Trân rất bó tay, con trai này không lớn không nhỏ, khiến nàng chỉ đành phải nghiêm mặt.
"Mẹ à, mẹ nhìn thêm hai mắt đi. Cô xinh đẹp có xinh đẹp không? Con thấy đôi mắt cô xinh đẹp nhất." Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu nói.
Đứa trẻ này hết lần này đến lần khác muốn mẹ mình nhìn nàng. Đứa trẻ này không phải trẻ con bình thường, là con của gia tộc có truyền thống về y học.
Tạ Uyển Oánh liên tưởng đến hai điểm này, hai đạo ánh mắt suy tư không khỏi quét về phía Tào đại tẩu đối diện.
Nói đến dáng vẻ của Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu khiến người thích như vậy, có lẽ là do di truyền gen soái khí của nhà họ Tào, nhưng mà nói ngoại hình một chút cũng không di truyền từ mẹ thì có chút không ổn.
Nhìn kỹ lại thì thấy đôi lông mày nhỏ như núi xa của Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu là giống mẹ mình.
Lãnh Như Trân đeo mắt kính, khí chất học giả lấn át mọi thứ, khiến cho ấn tượng đầu tiên của người khác về nàng dễ dàng dừng lại ở khí chất, mà bỏ quên đôi mắt đẹp cổ điển dưới cặp kính của nàng.
Lại nói, có thể bồi dưỡng ra một đứa con nít ngoan ngoãn như Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu, thì mẹ của đứa bé nhất định là một người có phẩm chất cao thượng, tính cách rất tốt.
Chỉ là cặp mắt phía sau mắt kính của đối phương có chút kỳ lạ.
Là như vậy sao? Tạ Uyển Oánh hoảng sợ. Lúc nàng định thốt ra lời, Lãnh Như Trân ở đối diện dường như nhanh chóng phát hiện ra động tĩnh của nàng, ngay lập tức cho nàng một ánh mắt.
Không cần nói ra.
Ý của đối phương, Tạ Uyển Oánh đã hiểu, trong chớp mắt liền im lặng.
"Sao thế?" Tào Dũng bên cạnh dường như nhận thấy nàng muốn nói chuyện, liền hỏi.
Nghe được câu hỏi của Tào sư huynh, chứng tỏ Tào sư huynh trước đó cũng không biết. Có thể là do Tào sư huynh cùng Tào đại ca tướng mạo rất giống nhau, cho nên không thấy kỳ quái khi đối phương có biểu hiện khác thường. Tạ Uyển Oánh suy đoán.
Chỉ có thể nói, vị Tào đại tẩu đối diện này rất giỏi che giấu.
Ngược lại Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu ở bên mẹ lâu ngày, cộng thêm việc là con nhà y học có t·h·i·ê·n phú, nên mơ hồ cảm nhận được mẹ mình có điểm không giống người khác.
Bàn tay bị bàn tay nhỏ của Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu nắm chặt. Lúc này nhìn lại thì thấy, việc đứa bé muốn nàng ăn thịt nướng cùng mẹ hắn là có nguyên do, tuyệt đối không đơn giản là bé con muốn tán tỉnh cô xinh đẹp tỷ tỷ.
Cô xinh đẹp, có phải cô biết gì đó không? Đôi mắt híp của Tào Trí Nhạc tiểu bằng hữu mở to ra nhìn nàng, rõ ràng là đang đợi nàng trả lời.
Tạ Uyển Oánh đưa tay xoa nhẹ gương mặt nhỏ của tiểu bằng hữu để trấn an, nói: "Mẹ của con xinh đẹp hơn cô nhiều."
Nghe được lời này, khóe miệng nhỏ của Tào Trí Nhạc bẹp xuống: Con không muốn nghe cái này.
Lãnh Như Trân ở đối diện lén lút lau mồ hôi, trong lòng nghĩ: Người nhà đều nói Tào Dũng tam thúc tìm cô gái này có con mắt quá lợi hại, sự lợi hại rốt cuộc thế nào thì quả thật phải đợi sau khi mình lãnh giáo mới biết.
"Cùng nhau ăn đi." Tào Dũng đổi giọng.
Hai người phụ nữ thêm một đứa trẻ, cả người căng thẳng.
Giấu ai không giấu, lại đi giấu một đại lão khoa ngoại thần kinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận