Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1774 - Giục cưới



Chương 1774 - Giục cưới




Tưởng Anh bị anh nhìn chằm chằm liền liên tục phủ nhận: "Tuyệt đối không phải là tôi và chồng tôi tuyên truyền. Chúng tôi không có tính bát quái này. Nếu hôm nay mẹ cháu không đề cập đến nó thì tôi cũng không biết là họ biết về chuyện này của cháu."
Về việc ai nói điều đó.
Tưởng Anh nghĩ rằng có lẽ trên thế giới này chỉ có hai người trong cuộc bọn họ mới nghĩ rằng họ qua mặt được mọi người, trên thực tế hầu như tất cả mọi người trên thế giới đều biết về điều đó. Nhà họ Tào biết là chuyện bình thường.
Từ trước đến giờ Tào Dũng chưa bao giờ mời các cô gái đi ăn tối. Bất cứ ai lần đầu tiên nghe nói rằng Tào Dũng đã mời Tạ Uyển Doanh đi ăn tối đều có thể đoán rằng Tào Dũng đang yêu.
Đối với Tào Dũng mà nói, những người này thật đúng là ăn không ngồi rồi, tại sao lại nhìn chằm chằm người khác yêu đương. Anh chỉ muốn yên lặng ở bên người mình thích, tin rằng cô cũng vậy.
"Được rồi. Đây là trà mẹ cháu nhờ mang tới cho cháu, nghe nói gần đây cháu thích uống trà." Tưởng Anh nói: "Tôi đã nói với bà ấy là bà ấy nhầm rồi, không phải cháu thích uống trà, mà là cháu biết cô ấy thích uống trà nên mới chuẩn bị đủ loại trà. Mẹ cháu nói đã hiểu, về sau nhìn cháu làm chuyện gì, chưa chắc là cháu thích mà là cô ấy thích."
“Còn chuyện gì khác nữa sao ạ?” Tào Dũng nhẹ giọng hỏi.
"Ừ. Mẹ cháu nói nếu cháu chắc chắn về mối quan hệ này thì hãy sớm đưa về nhà. Đừng làm cái gì thần thần bí bí. Bà ấy không thích. Nếu bị người ta hỏi, bà ấy và bố cháu không biết trả lời như thế nào sẽ rất lúng túng."
Đều đã biết về chuyện của anh rồi mà còn có thể không biết cô là người như thế nào sao? Trong lòng Tào Dũng tràn đầy lửa giận.
Nói trắng ra là gia đình đang giục cưới. Đừng nghĩ rằng chỉ có phụ nữ bị thúc giục kết hôn, đàn ông cũng bị thúc giục muốn chết.
Không có gì phải vội vàng trong những thứ như tình cảm, không phải là cướp vé tàu mà phải lên tàu càng sớm càng tốt.
Tưởng Anh đến trước mặt anh nói: “Xem ra người nhà cháu rất hài lòng với cô ấy.”
Có thể không hài lòng sao? Một nữ sinh nổi tiếng đứng đầu lớp tám của Quốc Hiệp. Nhưng gia đình anh có hài lòng hay không không liên quan gì đến tình cảm của anh. Người nói về chuyện tình cảm là anh, không phải người nhà của anh.
"Tào Dũng cháu có con mắt tinh tường đấy. Trước đó tôi nghe mẹ cháu nói bạn học nữ kia chơi dương cầm rất giỏi mà chưa bao giờ cháu nhìn đến người ta, nghĩ rằng không biết đầu óc cháu thế nào. Thì ra Tào Dũng cháu chỉ là muốn tìm một người có cùng chí hướng mà thôi." Tưởng Anh lại khen ngợi anh.
Cuối cùng cũng tiễn được người vợ hay cằn nhằn của viện trưởng đi, Tào Dũng mang trà trở về khoa, nghĩ đến việc có thể gặp được cô, không khỏi nhếch khóe miệng.
Khi anh đến văn phòng, người khác đã nhìn thấy trà trên tay anh.
Hoàng Chí Lỗi nói: "Đàn anh, anh mua cho tiểu học muội sao?"
Tiểu học đệ ngốc luôn nói chuyện như đầu lừa miệng ngựa. Tào Dũng thở dài, ném lá trà lên bàn, quay người cười hỏi học muội: "Em đã cơm chưa?"
Tạ Uyển Doanh nhìn đàn anh Tào đang mỉm cười, tâm tình không khỏi tốt hơn, nói: "Em ăn rồi, chị ba đã mua cơm chiên giúp em." Sau đó cô nhớ tới lời chị ba nói, liền nói với đàn anh Tào: "Chúng em muốn thiết kế váy cưới cho chị hai, đàn anh có biết chỗ nào bán váy cưới không? Chúng ta sẽ đến cửa hàng của bọn họ trước để xem thiết kế như thế nào."
“Anh có biết một chỗ. Khi nào em rảnh thì gọi điện cho anh, anh sẽ đưa em đến đó.” Tào Dũng đáp ứng việc này một cách tự nhiên.
“Chị hai mặc váy cưới nhất định rất đẹp.” Tạ Uyển Doanh rất mong chờ cảnh đám cưới tuyệt đẹp giữa chị hai và Hồ đại ca.
Những người khác vào đôi mắt cô: Kì quái? Không giống bộ dáng u mê không biết gì về chuyện tình cảm?
“Chẳng lẽ là kháng cự, hay là PTSD?” Tống Học Lâm đang lẩm bẩm lập tức lấy tay che miệng. Nhìn sang khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tào Dung ở phía đối diện có một tia trầm tư. Rõ ràng là một đại lão khoa giải phẫu thần kinh như Tào Dũng lại càng không thể không biết chuyện này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận