Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3811: [3811 ] bị sét đánh (length: 3959)

Muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Tào Dũng nhìn về phía trước có một bóng người đang chạy tới.
"Ba, ba vừa đi đâu vậy? Con mua bữa sáng cho ba mới đi có một đoạn, quay lại đã không thấy ba đâu rồi?" Thiệu Nguyệt Lan vừa chạy vừa oán giận, vội vã một đường tìm cha cuối cùng cũng tìm được.
Nhìn thấy con gái chạy tới, trong lòng Thiệu bác sĩ có chút căng thẳng.
"Con gái ngươi?" Tào Dục Đông tuyệt nhiên chỉ là thuận miệng hỏi cho hợp tình huống.
Thiệu bác sĩ quay đầu đáp lời đại lão, trong mắt lại ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ giống như con nai con đang nhảy nhót: Lẽ nào ngươi thật sự biết chuyện gì đó?
Chạy đến bên cạnh cha, Thiệu Nguyệt Lan giống cha mình, người đầu tiên trong mắt chỉ có đại lão, tươi cười niềm nở cất tiếng: "Chào ngài, thầy Tào."
Lại có người nhận ra mình, mình dường như không nhớ đối phương. Tào Dục Đông hỏi: "Con là con gái của bác sĩ Thiệu?"
"Con cũng là bác sĩ ngoại khoa tim mạch." Thiệu Nguyệt Lan muốn tìm mối liên hệ với đại lão nên đã tự nói rõ thân phận mình.
Đồng nghiệp nữ. Tào Dục Đông cố lục tìm lại gì đó trong trí nhớ rồi hỏi: "Cô là người từng lên báo ——"
"Đúng đúng đúng. Là con gái tôi." Đại lão đã nhớ ra thời khắc con gái mình tỏa sáng, biểu tình của Thiệu bác sĩ nhờ đó đã trở lại vẻ tươi cười rạng rỡ, "Con gái tôi là nữ bác sĩ đầu tiên trong cả nước thực hiện ca phẫu thuật này."
Không biết đôi cha con này thật sự không biết hay giả không biết lời mình đang nói. Tào Dục Đông hơi nhíu mày, cảm thấy có một vài người đầu óc không rõ ràng.
Không cần biết người ta có phải thực sự là nữ bác sĩ đầu tiên thực hiện ca phẫu thuật đó hay không, muốn tôn trọng đồng nghiệp nữ thực sự, không phải cứ nhấn mạnh việc 'nữ bác sĩ đầu tiên thực hiện ca phẫu thuật này' hay không. Việc đặc biệt nhấn mạnh chữ 'nữ' ngược lại là một dạng kỳ thị. Điểm này thì nữ sinh của hắn không hề mắc cái tật xấu đó của cha con này.
Thấy vẻ mặt của đại đại lão là lạ, cha con nhà họ Thiệu tỏ vẻ hơi mờ mịt.
Mặc dù không quá tán thành một vài quan niệm của đối phương, nhưng Tào Dục Đông có thể thấy được, Thiệu bác sĩ rất thương con gái mình nên đã cố gắng hết sức bồi dưỡng cô. "Có con gái là chuyện tốt." Tào Dục Đông nói ra đôi lời thật lòng, ban đầu hắn cùng vợ mỗi lần có một đứa con đều mong có thể là con gái, kết quả sinh ra ba người đều là con trai.
Thiệu bác sĩ nghe ra ngữ khí của đại đại lão có chút ghen tị mình, mắt cười đến híp cả lại.
Đứng ở sau lưng ông, Thiệu Nguyệt Lan vừa muốn cùng cười thì bỗng nhiên phát hiện ra hai người khác ở hiện trường, khiến cho nàng suýt nữa nín thở.
Trong hội nghị học thuật lần trước khiến nàng vô cùng lúng túng, bác sĩ Tào Dũng có mặt.
Điều càng kỳ lạ là, tại sao Tạ Uyển Oánh này lại ở cùng bác sĩ Tào Dũng và cả thầy Tào Dục Đông?
Thiệu bác sĩ có cùng sự nghi hoặc với con gái, đã sớm muốn hỏi, liền hỏi đại lão: "Thầy Tào các thầy định đi đâu vậy ——?"
"Chúng ta muốn đi thăm một người bạn đang bị ốm, định mua bó hoa mang đến nhà tặng cho cô ấy để cô ấy vui lên." Tào Dục Đông không nghi ngờ gì, không ngại nói thẳng.
Thiệu bác sĩ hỏi vào trọng điểm, chỉ Tạ Uyển Oánh: "Cô ấy là?"
"Cô ấy là học trò của ta, bác sĩ Tạ Uyển Oánh, đồng hương của các vị." Tào Dục Đông thật thà, chân thành đối với đồng nghiệp.
Biểu cảm của Thiệu bác sĩ và Thiệu Nguyệt Lan: Như bị sét đánh.
Một lúc sau, Tào Dục Đông thấy hai cha con nôn nóng đến chào hỏi mình đột nhiên kiếm cớ rời đi, liền cảm thấy có gì đó kỳ quặc.
Thấy người đã đi, Tào Dũng ghé vào tai cha xì xào bàn tán.
Tào Dục Đông nghe con trai mình nói, lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, than lên một tiếng: "Nhân chi thường tình."
Đến cảnh giới đại lão y học như thầy Tào, Tạ Uyển Oánh hiểu, đã sớm nhìn thấu mọi sự trên đời, vì thế mà sớm đã không còn cái sự bực dọc, khó chịu như những người trẻ tuổi nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận