Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1097: Giáo sư giỏi thu hút sinh viên giỏi



Chương 1097: Giáo sư giỏi thu hút sinh viên giỏi




Chương 1097: Giáo sư giỏi thu hút sinh viên giỏi
Tiền bối mắng chính là, chuyện này không phải đơn thuần là chữa bệnh cho bệnh nhân đơn giản như vậy.
Mấy bác sĩ trẻ chỉ chuyên tâm chữa bệnh cho bệnh nhân, biểu tình nghiêm túc.
Các bác sĩ làm nhiệm vụ trực đêm không chỉ chữa bệnh cho bệnh nhân, ít nhất là cần phải duy trì tốt trật tự phòng bệnh.
Không chào hỏi trước mà đột nhiên nhận một bệnh nhân như vậy tiến vào, bệnh nhân cùng phòng bệnh khẳng định có có ý kiến kháng nghị. HIV và viêm gan B không thể so sánh với nhau được. Trong lòng của người dân, viêm gan B khác xa so với HIV.
Đến lúc đó những bệnh nhân khác náo loạn thì mấy bác sĩ trẻ các người có thể xử lý được không? Nếu có thể làm được mà nói, ngay cả chuyện bệnh nhân lén lút chuồn đi cũng chỉ trực tiếp khóa cửa lại?
Trong con ngươi Tống Học Lâm xẹt qua một tia sắc bén, nhớ tới bóng ma của chuyện Lý Á Hi lúc trước.
Đào Trí Kiệt mở cửa đi vào, hỏi Phạm Vân Vân: "Tay bị cắn ở đâu?”
"Em không bị cắn, em đeo hai lớp găng tay." Phạm Vân Vân vội vàng giải thích rõ ràng với giáo sư.
Fan nhỏ của Tạ Uyển Doanh rất thông minh, biết đeo hai lớp găng tay để bảo vệ. Hơn nữa người này chỉ là một thực tập sinh, lại hoàn toàn không giống với những sinh viên cùng nhóm khác, hiểu được có giáo sư giỏi là nắm bắt tất cả cơ hội để học tập. Tích cực đến trường để nộp đơn, sớm có được một kinh nghiệm làm ca đêm.
Chỉ có thể nói, giáo sư giỏi tự nhiên có thể thu hút sinh viên giỏi.
"Tôi đã phê bình họ." Hà Quang Hữu xoay người báo cáo với Đào Trí Kiệt.
Đào Trí Kiệt hỏi: "Ai là người nhận cấp cứu?"
Hà Quang Hữu nhớ lại chuyện này, phải nói rõ ràng với bác sĩ trực cấp cứu, không biết người nào hồ đồ như vậy lại thu vào ca cấp cứu này.
"Bác sĩ Ân, điện thoại của khoa phẫu thuật gan mật." Y tá cấp cứu đối diện gọi Ân Phụng Xuân.
Ân Phụng Xuân đã sớm nghĩ đến vấn đề này liền nhanh chóng đi tới, nhận điện thoại nói thẳng với khoa phẫu thuật gan mật: "Các anh có vấn đề thì hỏi bệnh viện trước đó của bệnh nhân và 120. 120 không hỏi rõ ràng, nghĩ rằng bệnh truyền nhiễm của bên kia là viêm gan B bình thường nên đã chuyển nó qua. Sau khi tiếp nhận, tôi thấy hồ sơ bệnh án mới phát hiện là không đúng, bảo họ quay lại nhưng họ không chịu. Nhân viên y tế của bệnh viện bên kia không đi theo xe.”
Nếu như bệnh viện bên kia có nhân viên y tế đi theo, không cần khoa gan mật mở miệng, Ân Phụng Xuân sẽ bắt người tới mắng trước.
"Trên xe cứu thương ngay cả một y tá cũng không có sao?" Hà Quang Hữu đưa ra nghi vấn. Tình trạng của bệnh nhân là tương đối nguy cấp, nếu bác sĩ không thể theo xe thì tốt nhất là xe cứu thương nên có một y tá để đề phòng cứu hộ trên đường đi.
"Không. Chỉ có người nhà đi theo xe. Xe cứu thương được điều động bởi 120 để giúp đỡ gia đình họ." Không chỉ nói tâm tình của người khoa phẫu thuật gan mật nổ tung, chính Ân Phụng Xuân nhận được tình huống như vậy cũng trong lòng nổ tung.
"Nếu khoa phẫu thuật gan mật của chúng tôi không có giường bệnh thì làm sao bây giờ?" Hà Quang Hữu tiếp tục nói.
"Các người chỉ có thể thêm giường phụ. Tình trạng cấp cứu này cô ấy không thể xử lý được, cần bác sĩ chuyên khoa của các anh. Nếu không anh đến phòng cấp cứu để xử lý.”
Ân Phụng Xuân không nói mơ hồ với anh ta, nói thẳng.
Gia hỏa này không thể nghe anh ta phàn nàn vài câu sao? Lạnh băng vô tình, thế mà có thể tán được cô bạn nhỏ của Tạ Uyển Doanh. Trong lòng Hà Quang Hữu thầm nghĩ, biết rằng như Ân Phụng Xuân đã nói, chỉ có thể quay đầu lại tìm bệnh viện truyền đạt bất mãn.
Đào Trí Kiệt lấy hồ sơ bệnh án của bệnh nhân ra nhìn lướt qua vài lần, nghiễm nhiên là đang suy nghĩ sâu xa cái gì đó.
Tạ Uyển Doanh đứng ở bên cạnh nhìn ra: Gương mặt trẻ con anh tuấn của đàn anh Đào không cười, giữa hai lông mày lộ ra vẻ lo lắng, khẳng định không phải do bệnh nhân cấp cứu này. Vô luận tình huống xấu đến đâu, cho tới bây giờ đàn anh Đào luôn mang một tâm thái thuận buồm xuôi gió.





Bạn cần đăng nhập để bình luận