Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2267: [2267 ] sinh khí (length: 3993)

Gần khoa ngoại thần kinh, Đào Trí Kiệt từ khoa ngoại gan mật tụy đi thẳng tới khu bệnh khoa ngoại thần kinh, gõ cửa phòng làm việc.
Mở cửa cho hắn là Hoàng Chí Lỗi, thấy hắn thì kinh hãi, nghĩ bên trong phòng còn có người khác liền muốn đóng cửa lại. Đào Trí Kiệt thừa dịp hắn không kịp phản ứng đã đẩy hắn ra, nói: “Ta biết có người đến.”
Tên này sao lại biết được tin tức nhanh vậy. Hoàng Chí Lỗi càng thêm kinh ngạc.
Tào Dũng ngồi ở phía sau bàn làm việc, nếu như không để ý thấy trong phòng có khách, thì ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào đầu người đang ngồi trên ghế sô pha đối diện.
Biết rõ người đàn ông đang nhìn mình là chuyên gia khoa ngoại thần kinh, Triệu Văn Tông toàn thân toát mồ hôi lạnh, có chút sợ hãi đối phương sẽ mổ đầu mình, vội vàng thanh minh: "Ta thật sự không biết Hồ Hạo đi tìm nàng. Hồ Hạo có điện thoại của nàng, có thể trực tiếp liên hệ, không cần thông qua ta."
"Ta hỏi lại ngươi, ngươi dám cam đoan là mình không biết gì về mọi chuyện sao? Hồ Hạo thật không gọi điện thoại liên lạc với ngươi? Lần gần nhất hắn liên lạc với ngươi là khi nào?" Tào Dũng cất giọng lạnh lẽo nói.
Triệu Văn Tông phì phò thở dốc, trong lòng nghĩ: Không biết Tạ đồng học có biết người đàn ông này cố tình tìm tới thẩm vấn hắn chỉ vì nàng không.
“Ngươi có nói hay không. Ngươi phải biết là mọi chuyện ngươi làm đều có lỗi với nàng.” Tào Dũng nói.
Triệu Văn Tông ngẩng đầu lên, khiếu nại cho sự vô tội của mình: "Ta chưa từng nghĩ đến chuyện làm hại nàng."
"Nếu vậy, ngươi giấu nàng chuyện gì? Có bao nhiêu chuyện ngươi giấu nàng, ngươi là người rõ nhất. Nàng coi ngươi là người bạn học đáng tin cậy để giúp đỡ, còn ngươi thì đã giúp được gì cho nàng chưa?!” Đến đây, sắc mặt Tào Dũng tái mét, cầm xấp giấy trong tay ném lên mặt bàn, rõ là muốn nổi giận.
Bỗng nghĩ đến nàng cả ngày bị người khác tổn thương, lòng hắn lại đau.
Hiếm khi thấy Tào sư huynh tức giận như vậy, Hoàng Chí Lỗi sợ hết hồn: Tiểu sư muội lợi hại thật, chỉ có chuyện của tiểu sư muội mới làm Tào sư huynh nổi trận lôi đình.
Vừa nãy, hắn suýt nữa bỏ chạy, quay đầu liếc thấy con mèo hoang kia lén la lén lút đến cửa nghe trộm, biết không ổn sẽ không dám vào, nên hắn quay người thở phì phò ra ngoài bắt “Mèo”.
Vừa ra đến cửa thì bỗng nhớ trong này vẫn còn một người, liền quay lại, phát hiện tên kia đã đóng sầm cửa ngay trước mặt.
Tống Học Lâm chỉ liếc nhìn đàn anh một chút: Quả nhiên là đồ ngốc.
Hoàng Chí Lỗi nghĩ đập cửa mà không dám, chỉ có thể chờ ở ngoài, trong lòng cũng giống như Tào sư huynh, rất lo lắng cho tiểu sư muội.
Triệu Văn Tông bị lưu lại trong phòng làm việc, áp lực trên đỉnh đầu ngày càng lớn, khiến hắn sợ đến run cả người, hai cẳng chân cũng run lẩy bẩy. Chủ yếu là trước mặt hắn có hai con mắt, nhìn chằm chằm hắn như thể muốn mổ xẻ hắn bất cứ lúc nào.
Người ta thường nói đắc tội ai cũng đừng đắc tội với bác sĩ. Bây giờ hắn đã có thể tự mình cảm nhận được câu nói này đúng như thế nào.
“Ta, ta nói.” Nuốt nước bọt, Triệu Văn Tông cúi đầu nói, "Lần gần đây nhất Hồ Hạo liên lạc với ta là tối hôm qua, hắn nói nhìn thấy con trai mới sinh rất vui. Ta thật sự bất ngờ. Vốn ta còn nghĩ hắn không thích đứa bé đó. Nếu không phải Oánh Oánh nói cho hắn việc sinh non đáng sợ thế nào, hắn còn muốn La tiểu muội bỏ đứa bé.”
"Ý của ngươi là hắn muốn đứa bé này?"
"Đúng vậy, ta cảm giác hắn là vậy."
"Hắn liên lạc với ngươi nói những lời này, mà ngươi không nói cho nàng sớm?"
"Ta nói cho nàng thì có ích gì?" Triệu Văn Tông hoảng hốt hỏi.
"Chính ngươi đã kéo nàng vào chuyện này. Ngươi có được bất kỳ tin tức gì thì đều nên kịp thời thông báo với nàng, để nàng chuẩn bị tâm lý, suy nghĩ cách đối phó. Ta hỏi ngươi, Hồ Hạo có nói với ngươi cái gì cấm không được nói cho nàng biết?"
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận