Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3320: [3320 ] đề ra phương án (length: 4097)

Vị bác sĩ gây mê này đang nói cái gì vậy?
Ngày thường trong phòng phẫu thuật với đủ loại điều kiện ưu việt còn không làm được nhanh như vậy. Mà hiện tại hoàn cảnh tồi tệ, lại yêu cầu bọn họ vượt qua tốc độ cực hạn thường ngày, không nói là có muốn quan tâm đến tính m·ạ·n·g của b·ệ·n·h nhân hay không, rõ ràng là trước muốn c·ướ·p m·ạ·n·g bác sĩ ngoại khoa của bọn họ.
Thường Gia Vĩ và quan bác sĩ đều im lặng không nói gì.
Vị bác sĩ khoa chỉnh hình trẻ tuổi đến từ bệnh viện trực thuộc Y học viện Trọng Sơn mặt lộ vẻ khó xử, nửa chữ cũng không dám nói ra, hai mắt lo lắng nhìn các tiền bối lão làng trong bệnh viện mình đang chờ Trịnh nãi nãi lên tiếng.
Người là mình gọi tới, Trịnh nãi nãi vẻ mặt căng thẳng, nhỏ giọng thương lượng với Tào nãi nãi.
Hai lão nhân đều biết vấn đề lớn nhất khi mình ra trận là thị lực không tốt. Tuổi già không thể cưỡng lại được việc mắt lão, thời gian phẫu thuật lại không phải ban ngày mà là ban đêm với tầm nhìn rất kém, nếu chính các nàng lên bàn phẫu thuật chỉ sẽ kéo dài thời gian.
Tác dụng lớn nhất của các nàng ở đây là chỉ đạo, dùng kinh nghiệm của mình giúp người trẻ giải quyết những vấn đề khó. Còn bàn về sức mạnh và sự nhanh nhẹn của đôi tay và mắt trong phẫu thuật thì nhất định phải chọn người trẻ.
"Thường bác sĩ và quan bác sĩ, hai người làm đi. Có tình huống gì thì cứ nói." Trịnh nãi nãi quyết định.
Sự việc đến nước này không còn lựa chọn nào khác, phẫu thuật cần phải nhanh chóng tiến hành, không được phụ lòng sự tín nhiệm và ủng hộ của người nhà với bác sĩ.
Tự mình chủ đao, Thường Gia Vĩ không chút suy nghĩ mà nói thêm một câu yêu cầu: "Tôi muốn Oánh Oánh tới làm trợ thủ cho tôi."
Tạ đồng học ra tay giúp đỡ, rất có khả năng sẽ p·h·át huy ra kỳ tích như lần phẫu thuật trước, trong lòng hắn có lòng tin với điều này.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Tạ Uyển Oánh.
"Con qua đây." Trịnh nãi nãi vẫy vẫy tay, bảo nàng gia nhập vào vòng thảo luận của đội phẫu thuật.
Tạ Uyển Oánh vốn đứng ngoài vòng chờ đợi chỉ thị, vừa nghe lão sư ra lệnh liền lập tức chui vào trong vòng.
Chưa ai từng thấy nàng phẫu thuật cho b·ệ·n·h nhân bao giờ, chỉ biết nàng chẩn đoán và xử lý cấp cứu hiện trường rất giỏi. Trịnh nãi nãi và Tào nãi nãi cần phải duy trì một sự t·h·ậ·n trọng nhất định, thử thách nàng một chút.
Tình hình hiện tại rất phức tạp, không thể để một trợ thủ kéo chân sau.
"Con cho rằng mình và Thường lão sư sẽ chuẩn bị phẫu thuật này như thế nào?" Trịnh nãi nãi đặt câu hỏi với nàng.
"Cá nhân con cho rằng có thể cố gắng trong mười phút hoàn thành ca phẫu thuật cấp cứu tại chỗ này." Tạ Uyển Oánh trả lời, lời nói đơn giản nhưng lại có ý định giải quyết mâu thuẫn và bất đồng giữa tất cả nhân viên y tế vừa nãy.
Người đầu tiên bị sốc vì câu nói của nàng không phải là các bác sĩ khoa chỉnh hình, mà là các bác sĩ gây mê và nhân viên hộ lý. Hai loại người trong ngành y này dù là người đứng xem cũng vẫn rất sáng suốt, hiểu rõ liệu bác sĩ khoa chỉnh hình có làm được như nàng nói hay không, không khỏi nghi ngờ mà nhìn nàng: Lời con nói có thật không?
"Con không nói là toàn bộ ca p·h·ẫ·u thu·ậ·t c·ắ·t c·h·i." Tạ Uyển Oánh diễn tả lại rõ hơn lời nói của mình, sợ rằng những người này nghe sót chữ trong lời nàng.
Xung quanh im lặng. Tất cả những người trong ngành y đều có trực giác cảm thấy lời nàng có thể thực hiện, im lặng chờ nàng nói tiếp.
Những người không làm trong ngành y bên ngoài nhìn bầu không khí vi diệu im lặng của các bác sĩ, ai nấy cũng rướn cổ lên, giống như đang cảm thấy có kịch hay để xem.
Tài xế taxi nghiêng đầu lại nói với Tạ Trường Vinh: "Con gái ông thật có bản lĩnh đấy. Lúc trước một đám người lớn th·e·o sau lưng cô ta mà làm việc, giờ thì cả một đám người lớn chỉ nghe cô ta nói."
Cách nói của đối phương dường như đang ám chỉ: Con gái ông là một lãnh đạo ngầm sao?
Tạ Trường Vinh gãi gãi sau gáy: Con gái ông chỉ là học sinh thôi.
"Bộ p·h·ậ·n tốn nhiều thời gian nhất của p·h·ẫ·u th·u·ậ·t c·ắ·t c·h·i là khâu lại vết thương." Tạ Uyển Oánh nói tiếp, "Chúng ta có thể chỉ làm p·h·ẫ·u th·u·ậ·t c·ắ·t bỏ. Sau khi c·ắ·t xong thì băng bó ép chặt vết thương lại, sau đó dùng thời gian ngắn nhất đưa người b·ị t·h·ư·ơ·ng đến phòng p·h·ẫ·u thu·ậ·t của bệnh viện để hoàn thành các công đoạn phẫu thuật c·ắ·t c·h·i tiếp theo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận