Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2060: [2060 ] giống ai (length: 3774)

Đem đứa bé đưa đến khoa nhi, từ nhân viên y tế khoa nhi tiếp nhận. Tạ Uyển Oánh không dám đi ra, đã đáp ứng sư tỷ Lý là muốn bảo vệ đứa bé, ở bên cạnh đứa bé chờ sư huynh Chu qua tới xem đứa bé.
Lâm Hạo cùng bạn học Lý Khải An ở lại chỗ này cùng nàng bảo vệ đứa bé.
Đứa bé được chuyển giao hoàn tất, Tống Học Lâm trở về khoa ngoại thần kinh của mình.
Đợi một hồi, sư huynh Chu chưa đến, thầy giáo chủ nhiệm lớp của bọn họ trước chạy tới bệnh viện.
Con dâu của bạn học cũ nghe nói đột nhiên sinh nở khó, là tin tức lớn kinh thiên động địa. Nhậm Sùng Đạt đang ăn cơm bên ngoài thần sắc hoảng hốt, ngồi taxi chạy thẳng tới bệnh viện, trên đường gọi điện thoại cho Tào Dũng: "Lý Hiểu Băng thế nào rồi?"
Mọi người đầu tiên quan tâm chắc chắn là sự an nguy của người lớn.
"Tình hình vẫn ổn. Chúng ta ở đây bồi nàng một lát, nếu không có chảy máu nhiều, nhịp tim ổn định hơn thì sẽ đưa nàng về bệnh viện. Phó Hân Hằng nói bảo nàng đến khoa tim giám hộ, rồi bảo người của khoa sản xuống hội chẩn." Tào Dũng nói.
"Hội Thương có biết không?" Nhậm Sùng Đạt lại hỏi.
"Chắc hắn không thể xuống bàn mổ nhanh như vậy được." Tào Dũng nói, "Lúc ta rời khỏi phòng phẫu thuật, ca phẫu thuật của hắn mới bắt đầu."
Ca phẫu thuật cấp cứu tim mạch thường cần ít nhất vài tiếng đồng hồ, dài hơn nhiều so với thời gian phụ nữ mang thai sinh con sau giai đoạn hai.
"Vậy có nghĩa là Lý Hiểu Băng sinh đột ngột, tử cung đã mở hết?"
"Đúng."
"Trời ạ. Ai phát hiện vậy? Nàng một mình gọi điện thoại cho ngươi cầu cứu?"
"Uyển Oánh ở đây bồi nàng."
Nhậm Sùng Đạt sờ đầu, nghe nói là nữ học bá trong lớp mình có mặt ở hiện trường cấp cứu, một mặt là thầy giáo cảm thấy chút tự hào, mặt khác tự nhiên là có chút lo lắng.
"Bây giờ ta đến nhà ngươi xem Hiểu Băng được không?"
"Không cần, ngươi đến bệnh viện xem đứa bé trước đi."
"Đứa bé đã đưa đến bệnh viện rồi sao?" Nhậm Sùng Đạt bỗng nhớ ra có lẽ còn có một đứa bé.
"Sinh xong hết rồi, đương nhiên là phải đưa đến bệnh viện." Tào Dũng nói như thể không hiểu lời anh ta nói.
"Đưa đến NICU?"
"Đúng vậy."
"Đứa bé thế nào?"
"Cậu hỏi Uyển Oánh, nàng là người đưa đứa bé đến bệnh viện."
Nhậm Sùng Đạt chạy lên cầu thang đi tới khoa nhi NICU, nhìn thấy ba bạn học trong lớp mình chỉnh tề vây quanh cái lồng giữ ấm.
Mấy người bạn học một mặt quan sát tình hình đứa bé, một mặt nhân lúc các thầy cô tiền bối không có ở đây, lặng lẽ nói chuyện phiếm.
"Cảm giác tóc của nó đen rậm quá, mũi hơi giống sư tỷ Lý hơn là sư huynh Chu. Không biết mở mắt ra thì sẽ ra dáng vẻ gì nữa." Bạn học Lý Khải An thành thật đánh giá các nét trên khuôn mặt trẻ sơ sinh mang gen của cha mẹ.
Trẻ sơ sinh sau khi sinh ra cần thời gian để từ từ thích nghi với môi trường xung quanh, việc tạm thời chưa mở mắt là chuyện bình thường. Người ta vẫn nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một người, mắt rất quan trọng đối với ngoại hình. Đứa bé này sau khi mở mắt có lẽ sẽ biến thành một người khác, không giống sư tỷ Lý mà lại giống sư huynh Chu. Giống như bác sĩ trên bàn mổ khi đeo khẩu trang chỉ để lộ hai mắt thì sẽ có cảm giác như biến thành người khác.
Lâm Hạo chống cằm suy nghĩ: Nếu đứa bé sau khi mở mắt giống sư huynh Chu thì không bằng giống sư tỷ Lý. Sư huynh Chu không được soái khí cho lắm, còn sư tỷ Lý thì ai cũng công nhận mặt mũi xinh xắn, đôi mắt đẹp lại càng đẹp.
"Uyển Oánh, cậu cảm thấy thế nào?" Lý Khải An hỏi ý kiến của bạn Tạ. Bạn Tạ có tài, có lẽ có thể sớm nhận ra đứa bé này giống ba hay là giống mẹ hơn.
Tạ Uyển Oánh có vẻ hơi giật mình vì các bạn học lại có hứng thú với vấn đề này, nói: "Yếu tố bẩm sinh thì đúng là có tồn tại, nhưng mà, đối với một người thì yếu tố hậu thiên mới quan trọng hơn."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận