Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2277: [2277 ] mục tiêu là nàng (length: 4129)

Đại lão đây là mang cơm cho ai vậy?
Bác sĩ Điền cùng La Cảnh Minh khi nhìn thấy nhân vật lớn xuất hiện, đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Trương đại lão xách bình giữ ấm đến tìm ai vậy?
"Trưởng khoa Trương có con?" Bác sĩ Điền cố gắng hết sức để hồi tưởng, giờ phút này trí nhớ của nàng bị khảo nghiệm quá nhiều, vậy mà không thể nhớ ra trong đơn vị ai nói nhà Trương Hoa Diệu có con đến chỗ họ khám bệnh.
La Cảnh Minh thấy Trương Hoa Diệu đến, liền tiến lên đón: "Trưởng khoa Trương."
Trương Hoa Diệu nhìn mặt hắn có chút ấn tượng, trí nhớ của đại lão quả thật phi phàm, nói: "Ngươi là người của quốc hiệp?"
"Vâng. Trưởng khoa Trương ngài tìm người ạ?"
"Ngươi có thấy Tạ Uyển Oánh không?"
Đại lão đến tìm tiểu sư muội. Chẳng lẽ tiểu sư muội đã cầu cứu Trương đại lão? La Cảnh Minh thầm nghĩ: "Cô ấy đang ở phòng làm việc. Trưởng khoa Trương, ngài tìm cô ấy có việc gì ạ?"
Là sư huynh, thấy sư muội bị đại lão tìm thì có chút lo lắng sư muội sẽ gặp chuyện chẳng lành, nên cần hỏi rõ.
"Ta mang cơm tối cho cô ấy." Trương Hoa Diệu nói.
Hết hồn ~ Một đám người xung quanh đều kinh ngạc: Mục tiêu của bình giữ ấm trong tay đại lão hóa ra là Tạ đồng học.
Tạ đồng học là người nhà của Trương đại lão sao? Đới Nam Huy cùng mọi người giật mình: Chưa từng nghe nói qua nha.
Thân thích cái gì chứ. Nếu là người thân thích thì đã chẳng cần tự mình mang cơm đến rồi. Nếu là người thân thích, thì hắn sẽ gọi đối phương như gọi con mình vậy, kêu tự mà kiếm cơm đi. Là do bà mẹ vợ lải nhải lo lắng cho "tân sủng nhi" không có cơm ăn, oán thán hắn kêu nàng ra làm việc khiến nàng không có cơm ăn, nên mới bắt hắn chịu trách nhiệm mang cơm đến.
Hỏi người khác đường, Trương Hoa Diệu đi về phía phòng làm việc của thầy thuốc, cái bình giữ ấm trong tay hắn lắc lư theo mỗi bước chân.
Những người khác ngước mắt nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng nghĩ: Đại lão đúng là đại lão, xách bình giữ ấm mà không có vẻ gì bất hợp lý, mà lại toát lên một vẻ đẹp khác biệt với mọi người. Nếu không biết thân phận của người này, mọi người có lẽ còn lầm tưởng rằng người này đang giúp quảng cáo bình giữ ấm ấy chứ.
Không cần gõ cửa, Trương Hoa Diệu trực tiếp đẩy cánh cửa phòng làm việc đang khép hờ. Đại lão quá quen thuộc với bệnh viện rồi, biết khi cửa không khóa thì thân phận của mình cho phép hắn tùy tiện vào.
Trong phòng làm việc, Tạ Uyển Oánh đang ngồi ngẩng đầu lên.
Đang nghe điện thoại dở, Tào Chiêu nghe thấy tiếng động liền quay sang nhìn, thấy là một vị khách quý đến, đôi mắt màu đen cong cong như trăng lưỡi liềm, hỏi: "Trưởng khoa Trương, ngài tìm ai chưa ăn cơm à?"
Thần tiên ca ca ơi, anh đang nói cái gì vậy. Tạ Uyển Oánh vừa thấy bình giữ ấm trong tay đại lão, liền gióng chuông báo động lớn.
Với Tào Chiêu là một thanh niên tài giỏi, đẹp trai trong ngành, hiển nhiên Trương đại lão cũng không xa lạ gì, ừ một tiếng đáp lại, trước hết hoàn thành nhiệm vụ đặt bình giữ ấm trước mặt cô bạn học Tạ: "Đây, cơm rang em muốn, anh mang đến rồi đây."
Tạ Uyển Oánh lập tức đứng bật dậy, ấp úng trong miệng. Nàng không phải là không ăn cơm, chỉ là vừa rồi bận, bận xong sẽ ăn thôi.
"Em không ăn thì lãng phí thức ăn, cũng uổng công ta khổ cực mang đến." Trương Hoa Diệu nói với nàng.
Tạ Uyển Oánh lanh trí phản hồi: "Vất vả Trương lão sư rồi."
"Cảm thấy ta vất vả à? Ăn đi." Trương Hoa Diệu tiếp tục nói, "Mẹ ta đã nếm thử giúp em rồi, nói là không biết em có ăn được hành tây không, nên đã cho thêm hành tây vào cho em đấy."
"Em ăn ạ." Tạ Uyển Oánh nhanh chóng mở nắp bình giữ ấm.
Ngoài cửa có người đang thò đầu vào xem náo nhiệt.
Mặt nàng tối nay xem như ném xuống Bắc Băng Dương rồi, ngày mai sợ rằng danh tiếng sẽ lan xa bốn biển mất.
Bác sĩ Điền đi ngang qua một mắt đã xác định người ta đại lão mang cơm cho ai, cùng La Cảnh Minh đi về phòng khám hỏi: "Bác sĩ La, sư muội của anh thân phận gì vậy?"
Không có thân phận gì, chỉ là con gái một gia đình bình thường. Chỉ là người và mấy đại lão kia có tính cách làm việc quái lạ như nhau, nên hợp cạ với mấy đại lão thôi. La Cảnh Minh không khỏi bật cười. Tiểu sư muội như vậy thì khó mà khiến người ta ghét được.
Cảm ơn mọi người ủng hộ!!! Ngủ ngon nhé mọi người~(chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận