Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 506 - Người nhà hối hận rồi



Chương 506 - Người nhà hối hận rồi




“Quá khiêm tốn cũng không tốt lắm.” Đối với câu trả lời của cô, Đào Trí Kiệt nheo mắt và mỉm cười với cô.
Trong cùng một bệnh viện, như Khoa Ngoại tổng quát 2 và Khoa phẫu thuật gan mật, vì bệnh nhân mà tiếp xúc nhiều.
Các bác sĩ của Khoa Ngoại tổng quát 2 có kỹ thuật như thế nào cũng không thể thoát khỏi con mắt của các chuyên gia
phẫu thuật gan mật.
Tôn Ngọc Ba có khả năng này hay không, Hà Quang Hữu có theo dõi và quan sát cũng hiểu rõ ràng như Đào Trí Kiệt.
Chỉ nói về đơn đăng kí tư vấn mà Khoa ngoại tổng quát 2 đưa cho bọn họ, câu từ, bao gồm cả chữ viết tay viết trên đó, hoàn toàn không thể đến từ bộ não của Tôn Ngọc Ba. Tôn Ngọc Ba không có khả năng hành văn rõ ràng và nhanh chóng như vậy. Ai cũng đều biết rằng Tôn Ngọc Ba gặp tình huống khẩn cấp vô cùng hoảng loạn đến mức không biết làm gì cả.
Như hiện tại Tôn Ngọc Ba đang gọi điện thoại, vừa cúi đầu bị giáo sư giáo huấn.
“Chuyện lớn như vậy, bệnh nhân của chủ nhiệm Thẩm, cậu không nhanh chóng gọi điện thoại cho tôi? Cậu cho rằng cậu tự mình làm được? Từ khi nào mà cậu tự tin đến như vậy? Cậu nói là cậu đã gọi cho ai qua đây để cô thông báo cho chủ nhiệm Thẩm?”
“Đào Trí Kiệt.”
“Anh ta đến rồi chưa? Anh ta từ nhà đến hả?”
“Tối nay anh ta đúng lúc ở trong bệnh viện không đi, nhận được yêu cầu hội chẩn của chúng tôi, nên mang người đến đây.”
Thi Húc nghe xong, ước chừng ở bên kia chống tay lên trán. Chuyên gia phẫu thuật gan mật nói, không chứng minh được số phận bệnh nhân xong rồi.
“Bọn họ ban ngày không biết được, buổi tối cậu đi kiểm tra phòng mới phát hiện?”
“Đúng, sau này Doanh Doanh nói da của anh ta có hơi vàng, tôi cũng nghĩ là vậy. Tối nay tiếp nhận hai bệnh nhân, đợi xong hết là quá muộn rồi. Bởi vì người nhà bệnh nhân không chịu mở cửa, cho nên ban đầu chỉ là muốn mời người của khoa phẫu thuật gan mật hù người nhà bệnh nhân hoảng sợ mở cửa để chúng tôi kiểm tra phòng buổi tối. Đâu có nghĩ đến…”
“Lúc nào thì phát hiện da anh ta hơi vàng?”
“Hơn 9 giờ”
“Phát hiện anh ta hôn mê là….”
“Hơn 1 giờ.”
Quy định vào ban đêm nhân viên y tế đúng giờ phải đi kiểm tra phòng, đặc biệt là y tá, ban đêm 1 đến 2 tiếng đồng hồ phải đến phòng bệnh 1 lần để có thể phát hiện tình trạng khả nghi của bệnh nhân bất cứ lúc nào. Bây giờ người nhà đã đóng cửa phòng bệnh, tương đương với việc trì hoãn thời gian phát hiện ra tình trạng bệnh của bệnh nhân có lẽ là ba hoặc bốn giờ.
Suy gan cấp tính đến một giai đoạn nhất định, nếu phát hiện muộn sẽ khó chữa khỏi.
“Chuyển qua khoa phẫu thuật gan mật.”
“Họ nói không có giường, giáo sư Thi. Có thể cần phải vào ICU. Nếu tạm thời icu cũng không có giường.”
“Tôi đang quay lại. Cậu ở đó giữ các dấu hiệu quan trọng của bệnh nhân càng lâu càng tốt.”
Bên này các giáo sư và các sư huynh đang gọi điện thoại. Tạ Uyển Doanh ngẫm nghĩ đang đợi chỉ thị cho bước tiếp theo, đột nhiên có người đến gần cô.
“Bác sĩ Tạ.” Người đó nhận ra bảng tên bác sĩ trên ngực cô và cẩn thận đọc.
Quay người lại, Tạ Uyển Doanh thấy chính là chị gái của bệnh nhân đang nằm giường phụ, không biết người này muốn làm gì, có biết người bệnh có chuyện chưa, hỏi: “Bệnh nhân còn khó chịu không?”
“Hết khó chịu rồi, ngực em trai tôi không còn đau nữa, tôi vừa mới hỏi chính miệng nó tự nói đó. Nó rất cám ơn cô, kêu tôi đến nói với cô.” Chị gái bệnh nhân cho biết.
Người này mười phút trước la mắng cô, muốn khiếu nại cô, công kích cá nhân cô, đột nhiên thái độ thay đổi 180 độ, Tạ Uyển Doanh có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Thật sự không có gì chứ?”
“Không có gì.” Chị gái bệnh nhân xua tay, sau đó ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, bác sĩ Tạ, hồi nãy tôi nói hơi quá đáng. Lúc đó tôi nóng nảy, bị kích động, tôi không nên la mắng cô.”
“Bệnh nhân không có gì là được rồi. Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể đến tìm chúng tôi. Chúng tôi ở đây đợi bệnh nhân làm xong sẽ kiểm tra lại tình trạng của anh ấy.” Tạ Uyển Doanh đối xử bình đẳng với bệnh nhân, nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận