Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1981: [1981 ] một cấp bệnh viện (length: 4079)

Hiện trường cấp cứu không có bất kỳ công cụ nào, bác sĩ rất khó mà thực hiện cấp cứu, nhất thiết phải đưa về bệnh viện gần nhất.
Không thể chờ xe cứu thương, có thể dùng xe khác để vận chuyển bệnh nhân, vô luận thế nào cũng phải thử mọi cách.
Hồ bác sĩ quyết định nhanh chóng chỉ huy cảnh sát giao thông cùng những người khác: "Xin hỗ trợ nâng bệnh nhân lên xe cảnh sát, đưa bệnh nhân đến bệnh viện."
Mấy người cẩn thận giúp nâng thai phụ lên ghế sau xe cảnh sát. Tạ Uyển Oánh ở bên cạnh bệnh nhân. Hồ bác sĩ ngồi vào chỗ ghế phụ cạnh tài xế. Đồng chí cảnh sát giao thông lái xe.
Trên đường, một chiếc taxi hảo tâm chở theo ông lão đang bị bệnh. Thẩm Hi Phỉ nghĩ rằng ở lại một mình ở nơi hoang vu này quá nguy hiểm, nên liền lên xe taxi đi nhờ, nói với ông lão đang bị bệnh: "Ta cũng là bác sĩ, muốn đi giúp đỡ."
Xe cảnh sát bật đèn ưu tiên, một đường hú còi báo động đi thông suốt. Chiếc taxi chạy theo sau xe cảnh sát như điên. Đành chịu khu vực này hẻo lánh, đi gần hai mươi phút mới tìm được bệnh viện, đó chỉ là một bệnh viện tuyến dưới, bệnh viện chỉ đạt cấp một, số giường không tới mấy chục, các phòng ban không đầy đủ.
Phòng cấp cứu của bệnh viện nhỏ nhận được thông báo có bệnh nhân đến.
Bác sĩ trực ra tới cửa, nhìn thấy bệnh nhân nguy hiểm trầm trọng như vậy liền hô to: "Đưa đến chỗ chúng tôi làm gì? Mau đưa đến bệnh viện lớn đi."
"Không kịp nữa rồi. Chỉ có thể đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu của các anh trước." Hồ bác sĩ đẩy cửa xe nhảy xuống, không thấy rõ mặt người mà chỉ nói chuyện hướng về phía nơi phát ra giọng nói.
"Bệnh viện chúng tôi chỉ có bác sĩ nội khoa. Còn bác sĩ ngoại khoa thì đến mổ ruột thừa còn làm không xong, chỉ có thể giúp người xử lý mấy vết thương nhỏ thôi." Bác sĩ trực nói rõ sự khó xử của mình.
"Còn bác sĩ phụ sản khoa đâu?" Hồ bác sĩ lại hỏi.
"Bệnh viện chúng tôi có bác sĩ phụ sản sao? Họ không đỡ đẻ, chỉ khám thai thôi, ai mang thai muốn sinh đều phải đi đến viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em."
Quy định của nhà nước là các bệnh viện phải có đầy đủ bốn khoa cơ bản là nội, ngoại, sản, nhi nhưng bệnh viện nhỏ không có vốn, không giữ được nhân tài, những bác sĩ ở lại trình độ chuyên môn lại không đạt chuẩn, không thể xử lý được những bệnh nặng.
Dù vậy, Hồ bác sĩ cùng Tạ Uyển Oánh biết bệnh nhân này không thể cầm cự đến bệnh viện khác được. Bệnh nhân trên đường có dấu hiệu ngừng thở, Tạ Uyển Oánh đã làm hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân ngay trên xe.
Hồ bác sĩ mặc kệ, chỉ huy mọi người đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu tại đây.
"Này, các người làm sao không hiểu tôi nói gì thế!" Bác sĩ trực thấy không cản được bọn họ liền gấp đến giậm chân, nếu bệnh nhân mà chết ở chỗ này thì biết làm thế nào.
Trong bệnh viện, không ai muốn bệnh nhân chết ở bệnh viện, mỗi khi có người chết ở bệnh viện, bệnh viện phải làm đơn báo cáo lên trên hệ thống y tế, đừng nói là còn bị người nhà làm loạn.
Hai tay Hồ bác sĩ đột ngột đẩy những người đang cản đường kia ra, hét lớn: "Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!"
Lời nói thật bá khí, khó trách người ta gọi là "Càn quấy".
Bác sĩ trực cấp cứu của bệnh viện nhỏ hoảng loạn cả lên, làm sao biết ngoại hiệu của đối phương. Một lát sau, đợi khi hỏi rõ đối phương là giáo sư của Tam Giáp Bắc Đô, bác sĩ trực bỗng thay đổi ý nghĩ: Có bác sĩ lớn của bệnh viện lớn các anh chịu trách nhiệm, vậy thì phối hợp thôi.
Bệnh nhân được đưa lên giường cấp cứu, theo quy trình cấp cứu đã định, liền gắn máy theo dõi điện tim, các chỉ số về nhịp tim, nhịp thở, huyết áp đều biểu hiện tình trạng bệnh nhân nguy kịch.
Bác sĩ trực cùng y tá của bệnh viện nhìn thấy các chỉ số sinh mệnh của bệnh nhân mà thấy lo lắng, nghĩ rằng bệnh nhân này chắc chết ở đây rồi. Thật không biết giáo sư của bệnh viện tam giáp này chuẩn bị cấp cứu cái gì.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận