Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2468: [2468 ] tác phong mãnh (length: 3921)

Sau khi bệnh nhân được chuyển đến PICU, các quy định về ghi chép số liệu của PICU so với phòng bệnh nghiêm ngặt và tỉ mỉ hơn rất nhiều, hồ sơ bệnh lý bằng giấy cũng theo đó mà tăng lên.
"Chu Tinh, con cảm thấy thế nào?" Ngụy Thượng Tuyền đứng ở đầu giường, thấy mí mắt đứa bé chớp chớp, liền tiến sát lại hỏi con.
Mí mắt Chu Tinh sưng húp, việc mở mắt ra có chút khó khăn.
"Bây giờ các cô mỗi ngày cho thằng bé hai lần tiêm tĩnh mạch thuốc lợi tiểu nhanh?" Tào Chiêu hỏi bác sĩ PICU.
"Dạ." Du Minh Tuệ gật đầu, cho rằng phương án này đã tiến gần đến giới hạn của việc dùng thuốc thông thường, việc tiêm thuốc lợi tiểu nhanh chẳng khác nào đang tiêm cho người sắp chết. Thuốc lợi tiểu không phải cứ dùng càng nhiều càng tốt, nó có những tác dụng phụ không thể xem nhẹ.
Tào Chiêu không chút do dự phản bác nàng: "Phù thũng. Cô khẳng định muốn tăng liều lượng, nói rõ liều lượng trước đây cô dùng không phù hợp với mong đợi, quá nhỏ, không đủ. Cô sợ thiếu kali, thì bù kali. Đồng thời cần cho nó đặt ống thông dạ dày, nó ăn không được thì không xong, cần hỗ trợ dinh dưỡng."
Phong cách của bác sĩ ngoại khoa khá mạnh mẽ. Nghĩ đến những người cả ngày toàn mổ xẻ bệnh nhân, mở ngực phanh bụng, cảm giác về cơ thể bệnh nhân của họ đã sớm chai sạn. Sẽ không có sự mềm mỏng như các bác sĩ nội khoa.
Việc bệnh nhân đặt ống thông dạ dày rất vất vả. Nhưng người ta không coi đó là một đứa trẻ, nói đặt là đặt.
Gã đàn ông này, đừng nhìn mặt lúc nào cũng tươi cười, Du Minh Tuệ từ trên người gã dễ dàng liên tưởng đến pho tượng Phật trong bệnh viện nhà mình. Với pho tượng Phật đó nàng có thể nói là hận thấu xương. Bởi vì Đào Trí Kiệt quản lý quá nghiêm ngặt với khoa của họ, gián tiếp đưa đến khoa của họ tan rã. Đủ để thấy được gã đàn ông tươi cười này trong lòng cay độc, cho nên tối hôm đó mới kiên quyết xua đuổi nàng như vậy.
Nói xong đề nghị của Tào Chiêu, nàng ngẩng đầu lên, không hiểu sao đối phương không có ý kiến gì.
Du Minh Tuệ kéo thần trí về, lên tiếng: "Được, lát nữa tôi sẽ sắp xếp y tá đặt ống thông dạ dày cho cháu."
Một mặt cảm thấy người đàn ông này lòng dạ lạnh lùng, mặt khác nàng phải thừa nhận, tình trạng bệnh của đứa trẻ trước mắt cần phải được hỗ trợ dinh dưỡng thêm.
"Nếu như đặt ống thông dạ dày có thể giúp tiêu hóa tốt, thì đừng vội truyền dinh dưỡng tĩnh mạch." Tào Chiêu dặn dò. Bác sĩ cần phải chừa nhiều đạn dược một chút để phòng ngừa những tình huống xấu hơn có thể xảy ra.
Nghĩ muốn đứa bé mau chóng khỏe hơn thì bắt buộc phải ghép tim, Du Minh Tuệ hỏi tình hình xếp hàng của đứa trẻ: "Bác sĩ Tào, theo bác suy đoán, đứa trẻ này cần phải chờ bao lâu nữa." Thực tế nàng hỏi câu này là vì, nàng mới đến khoa này, không rõ ràng về tình hình tiếp nhận nội tạng ở khoa này, thời gian chờ đợi xếp hàng thường sẽ là bao lâu. Với tình trạng của Chu Tinh thì sẽ xếp đến vị trí thứ mấy.
"Tình trạng bệnh của thằng bé ở bệnh viện chúng ta chắc chắn xếp ở vị trí ưu tiên hàng đầu." Tào Chiêu nói.
Du Minh Tuệ hơi nhíu mày với sự khẳng định trong giọng nói của hắn, dường như không muốn đặt nghi vấn, là bởi vì thấy có người khác tới.
Một đội ngũ bác sĩ hùng hậu khác tiến vào PICU, người đàn ông đi đầu mang dáng vẻ tinh anh chính phái. Phan đồng học cùng Ngụy đồng học nhận ra người đó là Mục đại lão, trực tiếp nghĩ tìm chỗ để tránh mặt, ai bảo lần trước họ dám bàn tán về người ta.
Không ngờ Mục Vĩnh Tiên lại dẫn đám bác sĩ của mình đi thẳng về phía bọn họ, kéo rèm ngăn giường bên cạnh ra.
Thật trùng hợp, bệnh nhân đối thủ cạnh tranh lại ở ngay cạnh bệnh nhân của nhóm họ, hơn nữa còn là một đứa bé khác đang chờ cơ hội ghép tim. Là một bé gái sáu tuổi rưỡi, so với Chu Tinh thì nhỏ hơn một chút.
Ngụy Thượng Tuyền lén lút nhìn ngó tình hình ở bên cạnh, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Đứa trẻ ở giường bên cạnh được kết nối với nhiều máy móc, nhìn rất hiện đại. Nhãn cầu của Ngụy Thượng Tuyền bị hút chặt, nhìn chằm chằm bên kia không rời mắt.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận